Chương 497: Đại Hổ 2
Chương 497: Đại Hổ 2Chương 497: Đại Hổ 2
"Sớm vậy? Muốn đi tiểu phải không?" Tô Tiểu Tiểu đặt củ khoai lang xuống, muốn bế cậu bé đi vệ sinh.
Cậu bé lắc đầu và đưa chiếc dây buộc tóc trong tay cho Tô Tiểu Tiểu.
"Không ngủ nữa?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Không ngủ." Đại Hổ nói bằng giọng con nít ngây ngô.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, cầm lấy dây buộc tóc, để cậu bé ngồi trên đùi nàng, dùng ngón tay vuốt gọn mái tóc mềm mại của cậu bé rồi buộc lại từng chút một.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?" Nàng hỏi.
"Cưỡi ngựa nhỏ.' Đại Hổ nói.
Đại Hổ là một đứa trẻ có trách nhiệm, mỗi lần cưỡi ngựa, hai đệ đệ của cậu bé sẽ đi chèo thuyền nhưng chỉ có cậu bé là người duy nhất kiên trì một cách nghiêm túc.
Chú ngựa con hơn hai tháng tuổi đã phát triển rất khỏe mạnh, không còn chút dấu vết nào cho thấy nó từng là một chú ngựa sinh non.
Thấy Đại Hổ đi tới, nó vui mừng nhảy lên.
Tô Tiểu Tiểu và Đại Hổ cùng luyện tập cưỡi ngựa nhỏ.
Đại Hổ một tay cầm dây cương, một tay cầm nửa củ khoai lang, dùng những chiếc răng sữa nhỏ như gạo nếp gặm gặm.
Mới chuyển đến đây được vài ngày, Tô Tiểu Tiểu không quen biết mấy người hàng xóm trong ngõ nhỏ, nàng không nhận ra những người đang mở cửa sân làm việc đối diện với hướng nàng đi tới.
Nhưng thật kỳ lạ, họ lại biết Đại Hổi
"Là Đại Hổ sao? Lại tới cưỡi ngựa à." Một đại thẩm đang quét lá ở cửa sân nói.
Đại Hổ lễ phép chào hỏi: "Triệu nãi nãi."
"Ôi chao!" Triệu đại thẩm mỉm cười,'"Thật ngoan? Ý, đây là ai vậy?" Bà ấy nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Đại Hổ ưỡn ngực nhỏ nói: "Nương của con."
Triệu đại thẩm trợn mắt há hốc mồm: "A ... Này, như vậy ... nương trẻ tuổi ... là, là người có phúc.'
Nói thẳng nàng béo là được rồi.
Tô Tiểu Tiểu khách khí chào hỏi: "Triệu thẩm”"
"À, ừ!" Triệu đại thẩm gật đầu liên tục.
Sau đó, nàng đụng phải vài người hàng xóm, quả nhiên Đại Hổ đều quen biết hơn nữa còn chủ động giới thiệu mẫu thân của mình với họ.
Tô Tiểu Tiểu bối rối.
Xin hỏi làm thế nào để bạn có thể nhận ra tất cả hàng xóm trong ngõ nhỏ trong vòng ba ngày?
Đây có thể chính là hội chứng xã giao trâu bò được đồn đại?
Trong ba đứa nhỏ, Nhị Hổ là người nói chuyện hay nhất, nàng vẫn cho rằng nếu trong ngõ nhỏ có một vị vua nổi tiếng thì nhất định phải là Nhị Hổ.
Đại Hổ thật là thâm tàng bất lộ* nha.
* Cũng như người xưa thường nói: "Chân Nhân bất lộ tướng", người đắc Đạo sẽ không để hình tướng của mình xuất hiện trước thế nhân. Người càng tài thì càng không lộ diện hoặc để lộ thân phận trước người khác.
"Nhà này không có người ở."
“Nhà này cũng vậy.'
Đại Hổ vừa đi vừa giới thiệu tình hình hàng xóm cho Tô Tiểu Tiểu.
"Làm sao con biết?" Tô Tiểu Tiểu hỏi "Có lẽ người ta vừa ra ngoài thăm họ hàng, mấy ngày nữa sẽ trở về?"
"Triệu nãi nãi nói như vậy." Đại Hổ nói.
Tô Tiểu Tiểu càng bối rối hơn.
Trong đầu nàng không khỏi hình dung ra hình ảnh Đại Hổ với khuôn mặt búng ra sữa trông như một người nông dân tiêu chuẩn, ngồi xổm trên mặt đất, nghiêm túc trò chuyện với các đại thẩm, đại nương ——
Tô Nhị Cau, rốt cuộc ngươi dạy đứa nhỏ thế nào?
Đi đến cuối con hẻm, Đại Hổ chỉ vào tòa nhà phía đông và nói: 'Có âm thanh dễ nghe."
Tô Tiểu Tiểu: "Hả? Có không?”
Đại Hổ: "Ban ngày có."
Trong giây lát Tổ Tiểu Tiểu không thể tưởng tượng ra âm thanh dễ nghe trong lời Đại Hồ nói là gì, nhưng nàng đã nghe thấy âm thanh không mấy dễ chịu.
Dưới một gốc cây lớn cách đó không xa, một người nam nhân mặc áo xanh đang đỡ lấy thân cây nôn khan.
Tay kia của hắn ta câm một hộp đàn có chút cũ.
"Biết?" Tô Tiểu Tiểu hỏi Đại Hổ.