Chuong 514: Dinh Ca Ra Tay 2
Chuong 514: Dinh Ca Ra Tay 2Chuong 514: Dinh Ca Ra Tay 2
Tô Mạch từ bỏ đường phố, băng qua nóc tường bao của một dãy nhà.
"Hắn là bọn họ không đuổi theo nữa."
Tô Mạch dứt lời, ôm Tô Tiểu Tiểu đứng trước một nhà đã đóng chặt cửa sổ.
Hắn liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái: 'Muội không sao chứ?"
"Không sao." Tô Tiểu Tiểu lắc đầu.
Tố chất nha đầu này cũng rất tốt, nếu là người khác đã sớm nôn ra rồi.
Tô Mạch nhìn khắp nơi, rồi đưa mắt nói: "Han là bọn họ sẽ canh giữ ở các cửa ra vào gần đây, lát nữa ta dụ bọn họ rời đi, muội có thể đi từ phía đông, nơi đó có người tiếp ứng muội."
"Được." Tô Tiểu Tiểu đồng ý.
Tô Mạch lân nữa ngẩn ra.
Muội chắc chắn không khách sáo sao? Không hỏi xem "Ta đi roi huynh làm sao bây giờ”?
Tuy hắn cũng không cần nha đầu này khách sáo, mà hắn thật lòng muốn giải vây cho nàng.
Nhưng phản ứng của nha đầu này... cũng quá khác thường rồi.
Lần đầu tiên gặp gỡ lại thẳng thắn như thế, hắn có chút không quen.
Tô Mạch ho nhẹ một tiếng: "Vậy được, muội cẩn thận đấy, lỡ như bị bắt được muội đổ hết lên người ta là được.
Tô Tiểu Tiểu lập tức gật đầu: "Được!"
Tô Mạch: ...'
Được, như thế cũng được, bớt lo.
Gặp phải loại người khóc sướt mướt, do dự không quyết ngược lại càng dễ xảy ra chuyện xấu.
Hắn xoay người đi, tiếc là đã chậm một bước.
Ky binh của phủ quốc công vậy mà lại vào bên trong này được!
Hai bên đều đã tới.
Dẫn dụ rời đi là chuyện không có khả năng -
Thấy không thể tránh được một cuộc hỗn chiến, đột nhiên có hai người từ phía sân sau xuất hiện. Một bàn tay thon dài như ngọc nắm chặt tay Tô Tiểu Tiểu, kéo người đi vào trong!
Sắc mặt Tô Mạch liên thay đổi, rút kiếm vọt vào sân -
Leng kengl
Cửa viện bị khép lại. Trong bóng đêm, một thân hình đĩnh đạc đứng bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, không chút e de kéo tay Tô Tiểu Tiểu.
Ánh mắt Tô Mạch lập tức trở lạnh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia.
"Vệ Đình?”
Tô Mạch chấn động.
"Chàng buồng ta ra -
Hai chữ biểu muội còn chưa ra khỏi miệng ngoài cửa đã truyền tới tiêng vó ngựa dồn dập.
Ky binh của phủ quốc công đã dừng trước cửa.
Vệ Đình nhàn nhạt nắm chặt cửa viện, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tô Tiểu Tiểu như một kiểu trấn an thầm lặng.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt.
Vệ Đình buông tay nàng ra, dùng ánh mắt "làm phiên, nhường một chút" nhìn Tô Mạch.
Tô Mạch nhíu mày, nghiêng người nhường, che cho Tô Tiểu Tiểu ở sau mình.
Vệ Đình nghênh ngang đi ra ngoài, mở cửa viện ra, đúng lúc che chắn cho hai người.
Ky binh đã chuẩn bị xoay người xuống ngựa xông vào trong, nhìn thấy Vệ Đình thì đồng thời dừng lại.
Vệ Đình là ấu tử Vệ gia, thân phận cao quý, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội thấy được chân dung của hắn.
Nhưng vừa khéo mấy ky binh này đều đã may mắn gặp được hắn trong buổi săn thú hoàng gia.
Người câm đầu họ Phùng.
Phùng thị vệ không biết nên xuống ngựa hay lên ngựa, cứ duy trì tư thế nửa vời như vậy.
Thật lâu sau hắn ta vẫn đi xuống.
Bởi vì hắn không đi xuống, vị này nhất định sẽ lôi hắn ta xuống.
Từ từ, vị này không phải đang làm hòa thượng trong miếu sao?
Phùng thị vệ chắp tay theo phép: "Không biết Vệ đại nhân hồi kinh, không tiếp đón từ xa."
Vệ Đình nói: "Ngươi cũng có tư cách tiếp đón?"
Phùng thị ve:
Vệ Đình châm chọc nói: "Hơn nửa đêm các ngươi không ngủ đi lại chạy tới sân của ta. Làm sao? Phủ quốc công không ngồi yên được nữa nên nửa đêm muốn hành thích ta à?"
Nhìn khẩu khí này!
Phùng thị vệ không dám gây phiền phức cho chủ tử nhà mình, vội chắp tay nói: "Tiểu nhân không dám, chỉ là hiểu lầm mà thôi."