Chương 525: Biết Sự Thật 1
Chương 525: Biết Sự Thật 1Chương 525: Biết Sự Thật 1
Sét, sấm sét, bầu trời và trái đất rung chuyển, thậm chí cả trái đất dường như cũng đang rung chuyển.
Gã sai vặt không dám đuổi theo.
Chiêu đãi khách nhân cũng quan trọng, nhưng mạng nhỏ của hắn ta quan trọng hơn!
Gã sai vặt trốn vào chòi nghỉ mát.
Mưa đột nhiên lớn hơn, hắn ta loáng thoáng nhìn thấy một thân hình cao lớn lảo đảo đi trong mưa to.
Không biết là đất quá trơn, hay là người của ông ấy đang trong trạng thái hoảng hốt.
Ông ấy ngã rất mạnh và bùn bao phủ ông ấy.
Ông ấy lau mặt, hai tay chống đỡ đứng lên, ngay sau đó lại bùm một tiếng trượt chân.
Gã sai vặt không đếm được lão quốc công gia đã trượt chân bao nhiêu lần, hắn ta có thể cảm nhận được sự xấu hổ cùng sự vội vàng trên người lão quốc công gia.
Nam nhân này nửa đời người đã trấn giữ núi sông của Đại Chu, vị tướng quân này dường như có thể chiến đấu cả đời.
Lúc này, dáng vẻ lảo đảo và ọp ẹp của một lão nhân đột nhiên xuất hiện.
Lão Hầu gia vừa uống thuốc xong.
Phù Lang Trung bắt mạch cho ông ấy, đo huyết áp, nói khôi phục không tệ, qua ba năm ngày nữa là có thể xuống giường đi dạo.
Loảng xoảng loảng xoảng!
Cánh cửa bị đẩy mạnh và một nam nhân đầy bùn và mưa xông vào.
Thân hình ông ấy khôi ngô cao lớn hơn nam tử bình thường, lại thêm một thân sát khí phỉ bá, dọa rớt ống nghe trong tay Phù Lang Trung!
Lão Hầu gia rất bình tĩnh.
Ông ấy đa mưu túc trí liếc mắt nhìn Tân Thương Lan một cái, nói với Phù Lang Trung: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi một lát đi."
Phù Lang Trung nhìn Tần Thương Lan với vẻ mặt dữ tợn, lắp bắp: "Cái này, cái này thật sự không có chuyện gì đấy chứ?"
Người này có vẻ rất hung dữ!
"Không có việc gì, đi đi." Lão Hầu gia nói.
Phù Lang Trung chỉ có thể đi, nhưng hắn ta thật sự rất lo lắng lão Hầu gia, hắn ta không có trở vê phòng, mà là đội mưa đi viện tử Tô Mạch. Lão Hầu gia lại nói với Tiểu Tuyền Tử: "Khan vải."
Tần Thương Lan thở hồng hộc nói: "Không cần!"
Lão Hầu gia vì thế nói: "Ngươi lui ra."
Tiểu Tuyền Tử cũng ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hai người quen biết từ khi còn trẻ, đến nay đã hơn mười năm.
Họ chứng kiến nhau biến đổi từ những thiếu niên trẻ thành những cựu chiến binh độc lập trên chiến trường.
Họ đã chứng kiến cảnh đẹp của nhau và trải qua những khó khăn của nhau.
Họ nhìn nhau già đi từng chút một, chợt nhìn lại và nhận ra rằng năm tháng của mình đã trôi qua.
Đã có những cuộc đối đầu ăn miếng trả miếng, và cũng có những lúc mỗi người đi theo con đường riêng của mình.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần còn thở, họ sẽ luôn có một mối liên kết chung — Tô Hoa Âm.
Lão Hầu gia mở miệng nói: "Ngươi gấp gáp như vậy tới gặp ta, là nhìn thấy đứa nhỏ kia đi?"
Võ tướng không đùa bỡn tâm kế như Văn Thần, cũng không có nghĩa là bọn họ không có đầu óc.
Nếu quả thật không có nửa chút lòng dạ, chỉ dựa vào một chút man lực, là không cách nào lĩnh binh đánh giặc.
"Ngươi dẫn người đến kinh thành?"
Tần Thương Lan đã hỏi Tô Thừa, bọn họ là người nơi nào, vì sao tới kinh thành.
Lão Hầu gia không biết có gì phải giấu diếm.
"Là ta đây." Ông ấy nói.
Tần Thương Lan nhíu mày nói: "Tô Sóc ngươi có ý tứ gì? Tìm hai người tương tự Tần Triệt và Hoa Âm... Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!"
Lão Hầu gia nhàn nhạt nhìn ông ấy: "Tần Thương Lan, thật chỉ là tương tự sao? Lần đầu tiên ta thấy bọn họ, đều có thể nhìn ra bóng dáng Hoa Âm, ngươi thật sự nhìn không ra?"
Tần Thương Lan nâng cao âm lượng: "Cho nên ta mới hỏi ngươi rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì!"