Chương 559: Thiên Phú Của Tiểu Hổ 2
Chương 559: Thiên Phú Của Tiểu Hổ 2Chương 559: Thiên Phú Của Tiểu Hổ 2
Một âm thanh dễ nghe vang lên, như gió mát xuyên qua khe núi, nhẹ nhàng mà kỳ ảo.
Tiểu Hổ gật đầu, tỏ vẻ muốn học.
Cậu bé tự động nâng cánh tay nhỏ lên, làm ví dụ cho mình, có sao học vậy, đầu ngón tay nhỏ móc một cái. ... Càng khó nghe hơn nữa.
Tiểu Hổ đắm chìm trong ma âm của mình không thể thoát khỏi: "Thật vui! Sau này mỗi ngày ta đêu muốn đến chơi!"
Cả người Lăng Vân run một cái...
Chạng vạng tối, ba đứa nhỏ nhảy nhót đi về nhà.
Đi cùng bọn chúng là gã sai vặt thân cận tên Đặng An của Lăng Vân.
Trong tay Đặng An ôm một hộp đàn lớn.
Tô Tiểu Tiểu thắc mắc nhìn cậu ấy, không hiểu cậu ấy ôm đàng đến nhà làm gì.
Đặng An ngượng ngùng cười nói: "Công tử nhà ta đã nói, ... Tiểu Hổ rất có hứng thú... ách... thiên phú đánh đàn, cây Loan Tranh này tặng cho Tiểu Hổ, cậu nhóc rảnh rỗi có thể gảy ở nhà."
Không cần phải đi tìm công tử nhà ta gảy.
Tô Tiểu Tiểu khách sáo nói: "Cái này thật ngại quá, ngươi mang về đi."
Loan Tranh cũng là đàn tranh cổ, giá cả không rẻ.
Đặng An lau mồ hôi lạnh môt cái: "Không không không, công tử nhà ta hợp ý với Tiểu Hổ huynh đệ, đàn... đàn tốt tặng tri âm! Ngài nhất định phải nhận lấy!"
Không nhận công tử sẽ thủ tiêu cậu ấy mất!
Tô Tiểu Tiểu sờ đầu Tiểu Hổ một cái: "Tiểu Hổ, con thích gảy đàn ư?"
Tiểu Hổ suy nghĩ một chút: "Con thích."
Tô Tiểu Tiểu liền nói :"Vậy chúng ta đi nhận Lăng thúc thúc làm thay mỗi ngày đến học đàn với Lăng thúc thúc.
Tiểu Hổ gật đầu: "Được al"
"... Đặng An sắp khóc rồi.
Cách đây mấy ngày, Uất Trì Tu và nam nhân mặc áo trắng đội mũ cũng về tới kinh thành.
Nam nhân mặc áo trắng đội mũ đi vê Vệ gia phục mệnh với Vệ lão thái quân.
Uất Trì Tu đã tìm thấy Vệ Đình ở gần ngõ Lê Hoa.
Vệ Đình đang ngồi trong xe ngựa, vẻ mặt lạnh lùng. Uất Trì Tu hỏi ám vệ: "Đại nhân sao rồi?"
Ám vệ liền nói: "Không thỏa mãn ham muốn."
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Gần đây có phải ngươi không muốn làm việc nữa đúng không?”
Ám vệ rụt cổ một cái, dùng tay ra hiệu khoa tay múa chân một hồi.
Tổng kết lại chính là đường tình của đại nhân nhà mình và nha đầu mập mạp khó khăn, đãi ngộ xuống cấp, ở thôn quê còn có thể nằm chung một chăn, đến đây trực tiếp bị đuổi sang phòng cách vách rồi.
Uất Trì Tu vén rèm lên, ngồi xuống bên cạnh Vệ Đình: "Không phải chứ, đại nhân, ngài còn chưa nắm được người trong tay sao? Có phải ngài không được không?"
Vệ Đình lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: "Đầu ngươi cứng lắm đúng không?"
Uất Trì Tu nói: "Đầu cứng hay không ta không biết, dù sao đối phó với nữ nhân, thủ đoạn của ta chắc chắn hơn ngài nhiều. Nếu ta là ngài, đã gạo nấu thành cơm từ lâu rồi!"
Vệ Đình hừ hừ nói :"Vậy ư? Ngươi và Tô Ngọc Nương đã gạo nấu thành cơm rồi sao?"
"Khụ khụt"
Vua mồm mép đó đã bị sặc dữ dội.
"Ta và nàng ấy không có quan hệ gì, là nàng ấy khinh bạc ta, ta cũng không có suy nghĩ không an phận với nàng ấy!"
Vệ Đình hừ lạnh nói: "Tốt nhất không có."
Nếu nha đầu kia biết sát thủ của mình đã câu Tô Ngọc Nương đi, thế nào cũng sẽ vô cùng tức giận.
"Đại nhân, rốt cuộc ngài có muốn ngài và nha đầu đó tốt lên không? Nếu muốn, ngài phải cố gắng. Nàng ta là người Tần gia, Vệ lão thái quân sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau đâu, ngài phải gạo nấu thành cơm trước, như thế Vệ lão thái quân không chấp nhận cũng phải chấp nhận."
Liên quan đến thân thế của Tô Tiểu Tiểu, Uất Trì Tu mới biết được từ trong miệng ám vệ.
Hắn vui vẻ xem kịch hay, hoàn toàn không ngại lớn chuyện.
Vệ Đình là người không biết xấu hỗ, nhưng vẫn chưa bao giờ phóng túng ở phương diện này.