Chương 582: Vui Vẻ 3
Chương 582: Vui Vẻ 3Chương 582: Vui Vẻ 3
Loại rượu trái cây này vô cùng khó làm, mỗi năm chỉ sản xuất hai lọ nhỏ, hắn không bán.
Hôm nay cũng không bán.
"Cái này là tặng cho hai vị đấy." Hắn mỉm cười.
Vệ Đình nói: Sao lúc trước không đưa?”
Thuyền hoa lão bản ngượng ngùng nói\: "Ừm... Đây không phải là do Vệ phu nhân đã tới Sao...
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên nàng được người khác gọi là Vệ phu nhân.
"Ừm”" Vệ Đình mơ hồ lẩm bẩm, dù sao hôm nay hắn cũng không để ý tới việc thuyền hoa lão bản tới hôm nay mới bằng lòng mời rượu.
Vị của loại rượu trái cây này rất là dễ chịu, tạo cảm giác cứ muốn uống mãi.
Khi Tô Tiểu Tiểu uống đến chung thứ ba, Vệ Đình liên đoạt lấy chung rượu của nàng.
Tô Tiểu Tiểu không hài lòng, nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Ngươi không thể uống nữa."
Tô Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"
Vệ Đình do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Lần trước, ngươi đã uống quá nhiều."
Tô Tiểu Tiểu khit mũi, nói: "Ta uống quá nhiều thì làm sao? Ta đã làm gì ngươi à?”"
Vệ Đình không nói gì.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt: "Không thể nào... ta thực sự có làm gì đó với ngươi sao?"
Nàng không có chút ấn tượng nào cải
Nàng chỉ uống một lần sau khi xuyên thông mà còn là do bị Tô Ngọc Nương lừa gạt...
Ánh mắt của Vệ Đình lóe lên.
Được rồi, trong lòng Tô Tiểu Tiểu đã có câu trả lời.
Tô Tiểu Tiểu thất vọng tựa lưng vào ghế: "Quá thua thiệt rồi... Ta thật sự là quá chịu thiệt thòi rôi....
Vẻ mặt Vệ Đình khó hiểu: "Ngươi bị thiệt thòi cái gì?"
Người bị lợi dụng là hắn, người chịu thiệt phải nên là hắn mới đúng chứ?
Tô Tiểu Tiểu than thở: 'Ăn thịt cũng phải nếm được vị mặn nhạt của thịt chứ. Rõ ràng ta đã làm gì đó với ngươi, nhưng ta lại không nhớ cái gì hết. Ngươi không thấy đây là một sự thiệt thòi à?"
Vệ Đình dừng lại một chút và im lặng đem trả lại chung rượu cho nàng. Tô Tiểu Tiểu: "..."
Rượu trái cây do thuyền hoa lão bản làm cũng không phải là rượu mạnh, nó khá giống với rượu gạo cũ. Uống ba chén rồi mà Tô Tiểu Tiểu vẫn tỉnh táo.
Thuyền hoa lão bản đi tới hỏi bọn họ bữa ăn thế nào, Tô Tiểu Tiểu vô cùng hài lòng.
Vệ Đình nhàn nhạt nói: 'Rượu trái cây không ngon.'
Thuyền hoa lão bản nghi hoặc, sao lại không ngon? Chẳng phải phu nhân của ngài đã uống rất nhiệt tình sao?
Ánh hoàng hôn buông xuống, khiến cho phong cảnh trên hồ vô cùng tuyệt đẹp.
Hai người đứng trên mui thuyền, chiêm ngưỡng khung cảnh núi non tươi đẹp của kinh thành.
Tô Tiểu Tiểu nhìn ánh hoàng hôn buông xuống phía chân trời, mặt nước lấp lánh, non xanh nước biếc, trong lòng cảm thấy thật thư thái và vui vẻ.
"Hóa ra phong cảnh ở kinh thành lại đẹp đến thế."
Đến kinh thành đã gân nửa tháng, nơi xa nhất mà nàng đã đến chính là phủ Hộ Quốc Công. Mặc dù phong cảnh trong phủ đệ cũng khá dễ chịu nhưng không thể sánh bằng vẻ đẹp tự nhiên xung quang hồ.
Nàng chống khuỷu tay lên lan can, lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Vệ Đình mặt không đổi sắc, đứng bên cạnh nàng.
Tô Tiểu Tiểu nắm lấy lan can và bước lên một bước.
Vệ Đình vô thức tiến lại gan nàng.
Tô Tiểu Tiểu kêu lên: "Vệ Đình, nhìn này, có cái"
Vệ Đình lạnh lùng đáp trả: "Ừ”"
Tô Tiểu Tiểu lại hỏi: "Con cá chúng ta vừa ăn có phải là bắt từ trong hồ này không?”
Vệ Đình nói: "Là câu được từ bờ hồ bên kia."
Ở đây có rất nhiều người và ồn ào nên cá sớm đã bị dọa chạy hết. Muốn câu được những con cá béo bở nhất thì phải đến những nơi có ít người hơn.
Vệ Đình có vẻ bất cẩn nhưng lại đáp lại từng câu hỏi của Tô Tiểu Tiểu, cho dù giọng điệu của hắn vô cùng lạnh nhạt.