Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 584 - Chuong 588: Tien Trien 2

Chuong 588: Tien Trien 2 Chuong 588: Tien Trien 2Chuong 588: Tien Trien 2

Tô Tiểu Tiểu không đo không biết, sau khi đo xong bị dọa sốc, thế nhưng tận ba muoi chín độ rưỡi, khó trách nàng cảm thấy cả người không có chút sức lực nào.

Vệ Đình lấy ra một bảng thuốc viên nhỏ màu trắng: "Nàng muốn uống cái này?".

Tiểu Hổ bị đau răng và sốt cao đã từng uống thuốc này.

Tô Tiểu Tiểu gật đầu.

Vệ Đình hỏi: "Lấy mấy viên?".

Tô Tiểu Tiểu trả lời: "Hai viên."

Vệ Đình cầm hai viên thuốc, đặt hộp trở lại, đi đến nhà bếp rót nước ấm.

Tô Tiểu Tiểu nằm trên giường, cực kỳ ngoan ngoãn, đôi mắt đen lóng lánh mở to, không biết đang nhìn gì.

Khi bị sốt cao Tiểu Hổ cũng trông như thế này.

"Uống thuốc đi." Vệ Đình nói.

Tô Tiểu Tiểu đợi một lát, mới ngơ ngác lắc đầu: "Ta không uống.'.

Vệ Đình nói: "Nàng là đại phu, tại sao sinh bệnh lại không uống thuốc?”.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Hiện tại ta không phải."

Nàng là người bệnh.

Nghe một chút giọng điệu trẻ con ngây thơ này đi?

Sốt đến mơ màng đi...

Vệ Đình ngồi xuống bên giường: "Làm sao nàng mới nguyện ý uống thuốc?".

Tô Tiểu Tiểu không nói lời nào.

Vệ Đình nhìn nàng một cái thật sâu: "Nàng là muốn ta dùng miệng đút cho nàng phải không?".

Tô Tiểu Tiểu quay lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn: "Thì ra là chàng muốn dùng miệng đút cho ta? .

Vệ Đình: Làm sao lại trở thành hắn muốn?.

Cuối cùng vẫn là Tô Tiểu Tiểu ngồi dậy uống thuốc.

Nàng đã uống thuốc nhưng không chịu ngủ, mắt nàng mở to như quả chuông.

Vệ Đình nhìn nàng một cách kỳ lạ: "Nàng không buồn ngủ?”.

Tô Tiểu Tiểu: "Buồn ngủ.".

Vệ Đình: "Met vậy mà còn không ngủ?”. Tô Tiểu Tiểu bướng binh nói: "Ta sẽ không ngủ.".

Vệ Đình bất đắc dĩ: "Luc này là lại làm sao?".

Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Trong thuốc có thành phần an thần, nếu ta ngủ quên, chàng mưu đồ gây rối đối với ta thì sao? Ta sẽ không thể tỉnh lại.".

Đã muộn thế này, lão cha Tô và mấy đứa nhỏ vẫn chưa về, chắc là họ đã qua đêm ở bên ngoài rồi.

Trong nhà chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Nha đầu này không nên nghĩ rằng hắn sẽ nhân cơ hội này làm gì với nàng chứ?

Vệ Đình cười giễu cợt: "Nếu ta thật sự muốn làm gì nàng, dù cha và Nhị Cẩu ở nhà thì ta vẫn có thể làm được, đâu cần phải lựa chọn lúc nàng bị ốm? Theo như nàng nói, tác dụng của thuốc này... nàng đã ngủ quên... thì còn có ý nghĩa gì?".

Tô Tiểu Tiểu nói: "Ai biết được? Có lẽ đây là điều chàng muốn.".

Vệ Đình: ”....

Tô Tiểu Tiểu buồn ngủ đến mức ngáp dài ngáp ngắn nhưng vẫn không chịu nhắm mắt.

Vệ Đình cũng bị thuyết phục.

Hắn tắt ngọn đèn dâu trên bàn, vén chăn lên nằm xuống.

Tô Tiểu Tiểu phàn nàn: "Chàng thật sự không thể chờ được nữal".

Vệ Đình vươn tay ôm người vào lòng: "Đúng vậy, ta nóng lòng muốn làm chuyện xấu với nàng, cho nên nàng mau chóng ngủ đi.".

Tô Tiểu Tiểu củng củng vào lòng hắn, tựa đầu vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái, ậm ừ: "Ta biết rồi!"

Khóe miệng Vệ Đình cong lên.

Vệ Đình ôm nàng, chiếc cằm lạnh lẽo áp vào vầng trán có chút nóng bừng của nàng: "Ngủ đi...

Tô Tiểu Tiểu duỗi đôi tay mũm mĩm ra, chạm vào cơ bụng tám múi săn chắc của hắn sờ soạng một chút, cảm thấy mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.

Ban đêm lại đổ một trận mưa nhỏ.

Cảnh Dịch đứng ở lối vào ngõ Lê Hoa một lúc lâu.

Bạch Trạch cầm ô đi tới, che lên đầu hắn ta: "Tiểu Hầu gia, quay ve thôi.".

Cảnh Dịch bị mắc mưa, cả người ướt đẫm, nước mưa lăn dài trên đôi má ngây ngô tuấn tú của hắn ta.

"Bạch Trạch, tại sao nàng ấy lại tới kinh thành?" "Cái này... Thuộc hạ không biết." "Có phải Vệ Đình định cưới nàng ấy không?”
Bình Luận (0)
Comment