Chuong 590: Bi Phat Hien 2
Chuong 590: Bi Phat Hien 2Chuong 590: Bi Phat Hien 2
Tô Tiểu Tiểu bị sốt đến mơ hồ, lúc thì ra mồ hôi, lúc lại rét run, cứ lặp đi lặp lại như vậy, kéo dài đến mãi hừng đông mới thôi.
Vệ Đình không có nghỉ ngơi một chút, hắn lại đi chuẩn bị cơm sáng.
Cuối cùng hắn cũng tự hiểu lấy tay nghề của mình, không tiếp tục dày vò nguyên liệu nấu ăn trong nhà bếp nửa, hắn đi ra ngoài mua bánh bao cùng tào phớ trở vê.
Vừa vào nhà hắn liền muốn nhìn xem Tô Tiểu Tiểu đã đỡ hơn chưa, nào ngờ vừa nhìn đã thấy tiểu nha đầu béo nào đó đang mở to mắt nằm trên giường, hết nhìn phía đông lại nhìn phía tây.
"Ngươi đang tìm cái gì?" Hắn hỏi.
"Máu mũi!" Tô Tiểu Tiểu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Vệ Đình: ”...
Vệ Đình ho nhẹ một tiếng, hắn vừa đặt đồ lên bàn thì từ bên ngoài phòng đã vang lên một trận tiếng vó ngựa.
Có xe ngựa dừng ở cửa nhà.
"Khuê nữ! Chúng ta đã về rồi!"
Là âm thanh kích động của Tô Thừa.
Hôm qua Tần thương Lan đưa Tô Thừa, Tô Nhị Cau cùng ba đứa nhỏ ra ngoài cưỡi ngựa, Lúc đầu cũng chỉ tính toán tìm một nơi rất tốn tương đối yên tĩnh ở gần đó, sau đó phát hiện bọn nhỏ thật sự rất hiếu động, những nơi đó đều không phù hợp nữa.
Vì thế mà Tần thương Lan liền đưa mọi người đến trại nuôi ngựa của Tần gia.
Trại nuôi ngựa có rất nhiều người tốt, Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu chọn đến hoa cả mắt, chỉ tiếc không thể con ngựa nào cũng cưỡi thử một chút.
Ba đứa nhỏ cũng không nhàn rỗi, gã sai vặt ở trại nuôi ngựa dắt đến cho bọn chúng vài con ngựa con đã được huấn luyện, bế mấy đứa nhỏ lên ngựa xong liền dắt chúng đi dạo thong thả trên trường đua ngựa.
Ba đứa nhỏ hếch cằm lên, trông rất tự hào.
Mấy người bọn họ chơi vui đến quên cả trời đất, không để ý đến thời gian, chờ đến khi ba đứa nhỏ bắt đầu muốn tìm nương, trời lại có mưa lớn.
Bọn họ chỉ đành phải qua đêm ở phòng nghỉ trong trại nuôi ngựa.
Ba đứa nhỏ chỉ nhớ đến mẫu thân, Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu cũng nhớ nữ nhi, nhớ tỷ tỷ, nên mấy người bọn họ ăn cũng không ăn liền vô cùng lo lắng trở vê.
Ba đứa nhỏ lo lắng nhảy xuống. Tần Thương Lan hoảng sợ, xoay người xuống ngựa trước bọn chúng, nhanh chóng ôm lấy ba cái bánh bao nhỏ vào lòng.
Cửa sân mở ra.
Tần Thương Lan đặt đội quân bánh bao nhỏ xuống liền quay lại nhìn đứa cháu gái yêu quý của mình.
Nào ngờ khi bốn mắt nhìn nhau.
Tần Thương Lan vô cùng ngạc nhiên.
"Vệ Đình?"
Vệ Đình cũng sửng sốt.
Hắn nghe thấy giọng nói của Tô lão cha nên đi đến mở cửa, lại quên mất hôm qua mấy người bọn họ là cùng Tần Thương Lan đi ra ngoài.
Vệ Đình biết sự tôn tại của Tần Thương Lan, nhưng Tần Thương Lan lại không biết Vệ Đình.
Trong nhà chỉ có một mình cháu gái ở nhà, mà Vệ Đình lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này...
Chẳng lẽ Vệ Đình đến ám sát cháu gái ông?!
Tần Thương Lan đột nhiên phát ra sát khí, một chưởng hướng vê Vệ Đình mà đánh!
Vệ Đình lui vê sau một bước, tránh đi sát chiêu của ông ta.
Tần Thương Lan đuổi theo đi vào, hai người lại đánh nhau ở trong sân.
Tần Thương Lan thật sự động sát ý, ông vất vả lắm mới có thể đoàn tụ một nhà với nhi tử, ai dám thương tổn đến cháu gái yêu quý của ông, ông liền muốn mạng của kẻ đó!
Vệ Đình chủ yếu chỉ phòng thủ.
Chỉ trong chốc lát hai người đã so qua mười mấy chiêu.
Tần Thương Lan lạnh lùng nói: "Không hổ là cháu trai của Vệ Uy... Cũng có chút bản lĩnh. Từ giờ lão phu sẽ thật sự đánh nghiêm túc!"
Ông dồn khí về đan điền, vận đủ một hơi nội lực.
Ánh mắt Vệ Đình hơi trầm xuống.