Chuong 599: Phan Sat Thanh Cong 1
Chuong 599: Phan Sat Thanh Cong 1Chuong 599: Phan Sat Thanh Cong 1
Tô Đại Lang cup mắt nói: "Chúng ta... rời đi không bao lâu, có người cướp tiền của chúng ta... Chúng ta không còn cách nào khác... đành phải quay về Phủ Trấn Bắc Hầu trước... xem... chúng ta có thể mượn một ít tiền để quay lại Thanh Châu không. Tiền đi đường..."
"Thanh Châu?" Toàn Công Công nhìn hai người: "Các ngươi là ông cháu ở thôn Hạnh Hoa à?....
Tại thư phòng hoàng gia.
Không khí cực kỳ lạnh lẽo.
Cảnh Tuyên Đế: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Trong năm ngươi tu hành trong chùa, ngươi rốt cuộc đã đi đâu?"
Vệ Đình không nói gì.
Hắn không thể thừa nhận rằng mình đã rời khỏi chùa, nếu thừa nhận, hắn sẽ bị buộc tội lừa dối hoàng đế, hoặc một số tội danh khác.
Nhưng hắn không muốn vạch trần ba đứa trẻ.
Trong hoàn cảnh bình thường, khi mọi người biết được hắn phong lưu yêu đương bên ngoài mà có con trai, nhiều nhất sẽ thở dài, hóa ra Vệ Đình không phải là chính nhân quân tử.
Nhưng nếu chuyện này có liên quan đến việc tu luyện Đại Pháp, chắc chắn sẽ khiến người ta cho rằng hắn đã có âm mưu từ trước - cố tình tự mình đến chùa và biến mất khỏi tâm mắt dân chúng, nhưng thực ra hắn đã bí mật đến Thanh Châu.
Ba đứa con hoang có nhất thiết phải trải qua thời gian dài như vậy không?
Câu trả lời chính là không.
Cảnh Tuyên đế vốn là người đa nghi, nhất định sẽ kiểm tra ba đứa con của hắn đã trải qua cuộc sống thế nào...
Đúng vậy, điều đáng sợ nhất trong toàn bộ chuyện này không phải là tội khi quân, cũng không phải tội danh "cấu kết" cùng Tần gia của hắn.
Về điều trước, chỉ cần hắn vẫn còn giá trị để lợi dụng, Cảnh Tuyên Đế sẽ không muốn mạng của hắn.
Về điều sau, hắn có đủ nhiều biện pháp để rửa sạch tội.
Nhưng mà ba đứa nhỏ...
Không thể để cho Cảnh Tuyên Đế chú ý tới ba đứa nhol
Toàn công công đầu đầy mồ hôi tiến vào cung, cung cung kính kính hành lễ: "Be hal Đã mang người tới rồi!"
Tô lão gia tử cùng Tô Đại Lang bị dẫn vào ngự thư phòng. Trên đường tới đây, Toàn công công nhiều lần dặn dò hai người một số quy củ ở ngự tiền, ngàn vạn lân không được mạo phạm Thánh thượng, nhớ rõ phải dập đầu vân vân.
Hai người đều là nông dân chính cống, gặp Hầu gia ở kinh thành một lần thôi đã đủ nơm nớp lo sợ, hiện giờ vậy mà lại vào hoàng cung, lại còn sắp sửa gặp mặt Thánh thượng—
Chân của hai người đã mềm nhun đến nỗi sắp đứng không nổi, vừa xuống xe ngựa liên ngã bụp xuống đất.
Bọn thái giám đến đỡ hồi lâu, Toàn công công lời tốt lời xấu gì cũng đã nói hết, vừa châm chọc lại nhắc nhở, cuối cùng khó khăn lắm mới trấn an được hai người bọn họ.
"Tiến vào, quỳ.' Toàn công công nhỏ giọng nhắc nhở, giữa lông mày đầy vẻ khinh thường.
Hai người bum bup quỳ xuống đất, dập đầu vái lạy kêu bang bangl
Cảnh Tuyên Đế hơi nâng tay.
Hai người không dám ngẩng đầu, tự nhiên không nhìn thấy.
Toàn công công ở một bên nháy mắt, hai người quá mức khẩn trương, chỉ lo dập đầu nên cũng không nhìn thấy.
Phúc công công mở miệng nói: "Bệ hạ cho miễn lễ rồi, không cần dập đầu nữa."
Hai người lúc này mới ngừng lại, tò mò ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân đang ngồi trên ngai vàng một cái.
Toàn công công ho khan thật mạnh: “Khụ khụ!t”
Hai người chợt nhớ tới lời dặn dò của Toàn công công — không được nhìn thẳng vào thánh nhan.
Tô lão gia tử cùng Tô Đại Lang vội vàng cúi đầu, run ray một trận!
Nhàn phi ghét bỏ câm khăn che đầu mũi.
Mùi trên người dân nhà quê thật thối!
Tô lão gia tử cùng Tô Đại Lang bị dọa đến độ toát mồ hôi, ít nhiêu cũng có chút mùi gì đó.
Sắc mặt của Phúc công công không có gì biến hóa, Toàn công công thấy Nhàn phi bị chọc cho không thoải mái, tức giận ném cho hai người ánh mắt sắc như daol