Chuong 607: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 3
Chuong 607: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 3Chuong 607: Uy Luc Cua Ba Nhoc Con 3
Vệ gia.
Vệ lão thái quân hôm nay không dùng cơm ở viện của mình, mà là tới tiểu từ đường ở phủ đệ, nơi này thờ phụng bài vị của liệt tổ liệt tông cùng với Vệ lão tướng quân của Vệ gia.
Lúc Vệ Đình cùng nam tử áo trắng đội mũ tới tiểu từ đường, Vệ lão thái quân vừa thắp xong nén nhang cuối cùng.
Vệ lão thái quân không hề quay đầu nhìn lại, chỉ bình tĩnh trâm ổn mở miệng: "Con qua đây, thắp cho tổ phụ cùng huynh đệ của phụ thân con một nén nhang."
Vệ Đình nghe lời tiến vào, nâng hai tay lên, cung cung kính kính nhận lấy nén hương đã được đốt sẵn ở trong tay của Vệ lão thái quân, bái lạy về phía bài vị của tổ phụ, sau đó cắm vào lư hương.
"Cho phụ thân con." Vệ lão thái quân lại đưa mấy nén hương đã đốt sẵn cho hắn.
Vệ Định lại thắp hương cho phụ thân.
"Cho lục vị ca ca của con."
Vệ Đình lại thắp hương cho các vị huynh trưởng của hắn.
Vệ lão thái quân lúc này mới mở trừng mắt ra nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Quỳ xuống."
Vệ Đình quỳ xuống tấm bồ đoàn.
Nam tử áo trắng đội mũ ôm kiếm, xoay ngời sang chỗ khác, yên lặng canh giữ ở cửa.
Vệ lão thái quân thong thả mà lãnh đạm nói: "Ta nghe được một ít tin tức, là Tam điện hạ âm thâm phái người tiết lộ cho ta, ý đồ của hắn ta tạm thời không đề cập tới, ta chỉ hỏi con, con thật sự dây dưa cùng một chỗ với Tần gia hay soa?"
Vệ Đình nói: "Tổ mẫu, nàng không phải là người Tần gia."
Vệ lão thái quân lạnh lùng nói: "Đúng, nàng họ Tô, thưở nhỏ lớn lên ở nhân gian, chưa từng chịu nửa phần ân huệ của Tần gia, chưa từng ăn một hạt gạo của Tần gia, ân oán của hai nhà Vệ, Tần cũng không có quan hệ gì với nàng. Vệ Tích Triêu, con là đang muốn nói những điều này, phải không?"
Vệ Đình không nói gì.
Vệ lão thái quân lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta thấy con đã quên rồi, tổ phụ của con năm đó là bị ai hại chết! Nếu không phải Tần Thương Lan cố ý kéo dài lương thảo cùng viện binh, tổ phụ của con sẽ bị người Bắc Yến bắt đi sao? Tân Thương Lan mượn tay Bắc Yến diệt trừ tổ phụ của con, món nợ này con đã quên rồi sao?"
"Con không quên." Vệ Đình nói: "Oan có đầu, nợ có chủ, thù nên báo con tất sẽ báo."
Vệ lão thái quân chống đỡ trên chiếc quải trượng hình bốn con mãng xà cơ hồ còn cao hơn cả người: "Hay cho một câu oan có đầu nợ có chủ, vậy ta hỏi con, bây giờ ta bảo con đi giết Tần Thương Lan, rốt cuộc con có đi hay không!"
Vệ Đình đứng lên, không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Vệ lão thái quân sắc mặt trầm xuống: "Con làm cái gì?"
Vệ Đình nói: "Đi giết Tân Thương Lan”
"Con quay lại cho tal
Vệ lão thái quân hét lớn!
Vệ Đình ngoan ngoãn quay vê.
Vệ lão thái quân tức mà không xả được đi đâu: "Con có thể giết được hắn ta sao? Thật sự chỉ xem Tần Thương Lan như giấy sao?"
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Tổ mẫu bảo tôn nhi đi giết, tôn nhi cho dù có liều cái mạng này cũng không tiếc."
Vệ lão thái quân châm chọc nói: "Nói thật dễ nghe, còn không phải biết ta sẽ không thật sự để con đi!"
Tần Thương Lan cùng Võ An Quân đánh đấu nhiều năm, rốt cuộc ông ta nguy hiểm đến chừng nào, Vệ lão thái quân rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác.
Bà ấy yên lặng nhìn Vệ Đình, trịnh trọng nói: "Con ở Thanh Châu hồ nháo cũng thôi đi, nếu chỉ là nha đầu nông thôn tâm thường, cho con để lại trong phòng cũng không phải là không thể. Nhưng nữ nhân của Tần gia muốn bước vào cửa của Vệ gia chúng ta, ta khuyên con hãy chết tâm đi!"
"Giới là chạm mặn sao?”