Chương 621: Thiên Kim Thật Giả 3
Chương 621: Thiên Kim Thật Giả 3Chương 621: Thiên Kim Thật Giả 3
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Ngươi luôn miệng nói không phải lỗi của ngươi, vậy bây giờ ngươi lại chạy đến trước mặt ta tìm cảm giác tồn tạii làm gì? Là muốn nói cho ta biết, ta "trong lúc vô ý" đã làm tổn thương nàng thiên kim vô tội là ngươi, ta hẳn là nên sinh lòng áy náy hay sao? Hẳn là nên không được an ổn? Sao ngươi không lên trời luôn đi?"
Thiên kim của kinh thành vô cùng yêu quý thanh danh, nàng cứ gây sự bức người như thế, không sợ thanh danh không tốt bị truyền ra ngoài hay sao?
Hay là nói nàng từ nông thôn tới đây, chỉ hiểu được những lời nói thô bỉ như thế?
Tần Yên Nhiên sắc mặt trắng bệch: "Ngươi... ngươi không thể nói chuyện với ta như vậy... ta là cô cô của ngươi!"
Không sai, chính mình cho dù không phải là đại tiểu thư của phủ Hộ Quốc công, nhưng tốt xấu gì bối phận cũng cao hơn nàng một bậc!
"Nương."
Ba nhóc con nghe thấy thanh âm của Tô Tiểu Tiểu, lại đi ra tìm nàng.
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa cái đầu nhỏ của ba nhóc: "Không phải đang lên lớp hay sao? Sao lại chạy ra đây rồi?"
Đại Hổ nói: "Nhớ nương."
Nhị Hổ nói: "Nhị Hổ cũng nhớ."
Tiểu Hổ nói: "Tiểu Phù nhớ nhất!"
Tô Tiểu Tiểu bật cười thành tiếng.
Tân Yên Nhiên ngây ngẩn nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu không còn vẻ mặt lạnh nhạt khi đối diện với chính mình, ánh mắt mà nàng nhìn vào ba đứa nhỏ tràn đầy đơn thuần cùng ôn nhu.
Đợi đã, mấy cái tiểu gia hỏa này chính là nhi tử của nàng sao?
Bọn chúng cũng... đi học ở bên trong?
Trương nhạc công di ra.
Nhìn thấy ba nhóc tiểu đậu đỉnh, y như trút được gánh nặng: "Mấy đứa các ngươi, không được chạy loạn có biết chưa?”
"Lão sư." Tần Yên Nhiên quy quy củ củ hành lễ của học trò.
Trương nhạc sư đáp: "Yên Nhiên tới rồi à."
Tần Yên Nhiên hỏi: "Trương nhạc sư, người... thu mấy đứa nhỏ làm đồ đệ rồi sao? Không phải người nói, không tùy tiện nhận đồ đệ sao?"
Trương nhạc sư thu nhận đồ đệ vô cùng coi trọng tư chất, rất nhiều thế gia tử đệ có quyên có thế muốn đến bái y làm thầy, đều bị y cự tuyệt.
Hơn nữa y không nhận tân thủ, như thế nào cũng phải có mấy năm kinh nghiệm làm gốc.
"Ồ, không phải là ta nhận đâu." Trương nhạc sư nói.
Tân Yên Nhiên không hiểu sao nhẹ nhàng thở ra.
Trương nhạc sư nhìn về phía gia môn bại gia nào đó đang ở trong hành lang, chỉ dám giận không dám oán nói: "Là người kia nhận đấy."
Tần Yên Nhiên liền hỏi: "Là sư huynh à?"
"Sư huynh?" Trương nhạc sư nhíu mày, liếc mắt nhìn Tân Yên Nhiên một cái: "Hắn không phải là sư huynh của ngươi."
Tần Yên Nhiên sửng sốt.
Trương nhạc sư nói: "Hắn là sư phụ ta."
Tần Yên Nhiên khó có thể tin, ngập ngừng một lúc lâu, sau đó nhìn vê phía ba nhóc con kia: "Vậy bọn chúng 一"
Trương nhạc sư liền đáp: "Bọn chúng là tiểu sư đệ của ta, cũng là ba vị tiểu sư thúc của ngươi.”
Bọn, bọn chúng là tiểu sư thúc của nàng ấy, bối phận của nương bọn chúng... chẳng phải là tương đương với sư tổ của nàng ấy hay sao?
Nàng ấy... nàng ấy biến thành tôn tử của nha đầu kia rồi?
Tô Tiểu Tiểu bảo ba nhóc con đi vào trong học hành, ba nhóc con lưu luyến không rời tiến vào viện tử.
"Vậy, nương phải tới đón chúng con." Đại Hổ nói.
Tô Tiểu Tiểu buồn cười nói: "Được, nương nấu cơm xong sẽ tới đón."
Bình thường chơi đùa chung quanh cũng không thấy muốn nàng tới đón.
Quả nhiên, vừa đi học đã không giống nhau nữa rồi.
Tô Tiểu Tiểu vẫy tay tạm biệt tiểu đậu đinh đi nhà mình đi nhà trẻ, ve nhà cam cái làn nhỏ, lên đường đi chợ mua đồ ăn.
Tần Yên Nhiên sững sờ tại chỗ, mất một lúc lâu vẫn chưa hồi phục được tinh thần.
Tô Nhị Cẩu cùng Tô lão phụ bữa trưa không về nhà ăn cơm, Vệ Đình có lẽ cũng chưa về được, chỉ có nàng cùng ba nhóc con ăn cơm.