Chương 66: Phúc Hắc* 1
Chương 66: Phúc Hắc* 1Chương 66: Phúc Hắc* 1
*腹黑: hai mặt, bê ngoài tốt bụng nhưng bên trong xấu xa
Hắn thỉnh thoảng ra khỏi giường, nhưng luôn có Tô Nhị Cẩu ở đó để đỡ hắn, hơn nữa hắn chỉ sử dụng sức mạnh của chân phải.
Vừa rồi vì để hỗ trợ nàng, hắn đã bước ra ngoài như một người bình thường.
Tô Tiểu Tiểu cũng ngừng trêu chọc hắn, nghiêm túc mà nói:"Ta bôi cho ngươi một ít thuốc, có đau thì nói cho ta biết."
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ, không phải như vậy."
Đúng vậy, vết sẹo cũ trên người hắn đã cũ hơn rất nhiều, không biết hắn đã cùng người khác chiến đấu bao nhiêu mạng.
Sau khi xử lý vết thương cho Vệ Đình xong, thì Tô Tiểu Tiểu đi ra hậu viện.
Ba đứa trẻ bước vào, và nhìn hắn một cách dễ thương.
"Hài lòng chưa?" Vệ Đình lười biếng chăm sóc ba tên nhóc này.
Ba đứa trẻ giơ nắm đấm nhỏ của mình ra.
Phụ thân vất vả rồi, và bắt đầu vỗ nhẹ vào chân phụ thân.
Vệ Đình hài lòng mà khit mũi: "Chỉ lần này thôi, lần sau ta sẽ không giúp ngươi nữa... Á - đánh trúng vết thương rồi!!!"
Ba nhóc con nghiêm (qua) túc (loa) hầu hạ phụ thân của mình xong, cái đầu nhỏ của chúng hất một cái, đi đến phòng bếp tìm Tô Tiểu Tiểu.
Không có một chút quyến luyến!
Khóe miệng Vệ Đình giật giật.
Đám nhóc này...
Lúc này Tô Tiểu Tiểu đang nói chuyện với Tiểu Ngô Thị ở ngoài cửa sau phòng bếp.
Hôm nay Tô Thừa phải đi lo liệu chuyện của Trình gia, cho nên Tô Tiểu Tiểu giao ba đứa nhỏ cho Tiểu Ngô Thị.
Để báo đáp lại, nàng đưa một ít thức ăn cho Tiểu Ngô Thị.
Tiểu Ngô Thị không muốn lấy: "Buổi sáng bánh ngươi cho vẫn còn chưa ăn xong."
"Có ngon không/?”, Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Ngon, ngon lắm." Tiểu Ngô Thị nói.
Đây không phải là lời nói khách sáo, là lời thật lòng.
Có một lần đệ muội bị bệnh, nàng ấy đi cùng bà bà đến thôn bên cạnh ăn tiệc, nghe nói mời đến một đầu bếp ở thị trấn, đó là bữa ăn ngon nhất mà nàng ấy từng ăn qua. Nhưng nàng ấy cảm thấy, những chiếc bánh do Tô Béo Nha làm không thua kém gì so với đầu bếp kia làm.
Tô Tiểu Tiểu đưa cho nàng ấy một cái chén có nắp đậy: "Những cái bánh này bị đè vỡ, không dễ bán, nếu như không chê, ngươi mang về cho bọn nhỏ ăn."
Tiểu Ngô Thị muốn tiếp tục từ chối, bị Tô Tiểu Tiểu trừng mắt, ngoan ngoãn nhận lấy chén.
Sau khi nàng ấy trở lại phòng bếp nhà mình mới mở cái chén ra.
Nói là bánh bị vỡ, nhưng thực tế chỉ là một vết rạn rất nhỏ mà thôi, loại bánh này trước giờ vẫn bán trên chợ được.
Hơn nữa không chỉ có ba chiếc bánh trong chén, mà còn có một miếng lớn thịt kho béo nạc vừa đủ đặt ở phía dưới.
Trong nhà một tháng cũng không thể ăn được hai bữa thịt, chủ yếu ở gần với bố chồng, nhị ca và Ngưu Đản, bà bà và nhị đệ muội Hà Thị thỉnh thoảng có thể chia được một đũa, nhưng nàng và nữ nhi đã không nếm được mùi vị của thịt trong nửa năm.
Không đúng, sáng nay bánh mà Tô Béo Nha đưa có nhân thịt.
Nàng ấy thực sự đã ăn hai bữa thịt trong một ngày?!...
Về việc Tiểu Ngô Thị giúp nhà họ Tô trông trẻ, người nhà Lưu Sơn không nói gì, người nhà họ Tô ngang ngược, sẽ chèn ép người ta trông trẻ chẳng có gì lạ.
Tiểu Ngô Thị không trông, chẳng lẽ để cho Hà Thị hay Đại Ngô Thị trông sao?
Dù thế nào Tiểu Ngô Thị trông trẻ, việc nên làm cũng không bị bỏ lại phía sau.
Phòng bếp.
Ba tiểu đậu đinh vây quanh bếp lò, nhón chân lên nôn nóng nhìn vào trong nồi.
Tuy nhiên người không cao bằng bếp, nhìn thật cô quạnh.
"Mẫu thân." Tiểu Hổ nhìn thớt của Tô Tiểu Tiểu nói: "Búa nhỏ (Tiểu Hổ), ăn."
Tô Tiểu Tiểu trêu ghẹo nhặt một miếng hành lá đã cắt đút thằng nhóc ăn.