Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 661 - Chương 666: Chân Tướng Năm Đó 1

Chương 666: Chân Tướng Năm Đó 1 Chương 666: Chân Tướng Năm Đó 1Chương 666: Chân Tướng Năm Đó 1

"Ta xem cho ngươi." Tô Tiểu Tiểu duỗi tay đi bắt mạch cho hắn.

Vệ Đình hiểu sai ý, cho rằng nha đầu này lại muốn cởi quần của mình, dù sao cũng không phải lần đầu.

Hai tay hắn giữ chặt cổ tay của nàng.

"Ngươi đừng nháo!" Tô Tiểu Tiểu nhíu mày.

Nàng là nghiêm túc.

Sao người bệnh không nghe lời như vậy?

Một người muốn bắt, một người giãy giụa, thường xuyên qua lại, Tô Tiểu Tiểu không ổn trọng tâm, nằm đổ ra sau.

Vệ Đình bị nàng kéo, cũng áp xuống trên giường theo. ... Xác thực mà nói, là đè ở trên cơ thể mềm ấm của nàng.

Tô Tiểu Tiểu đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Cơ thể của Vệ Đình cũng hung hăng cứng đờ.

Bóng đêm như mực.

Dấu đi lỗ tai đột nhiên đỏ rực của hắn.

Hắn buông Tô Tiểu Tiểu ra, như điện giật ngồi thẳng người.

Lại kéo chăn qua, che đậy eo bụng của mình.

Sợ nhất không khí đột nhiên đọng lại.

Tô Tiểu Tiểu ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, ánh mắt đảo qua địa phương hắn che lại: "Kia cái gì... Ta thuận miệng nói, ngươi không cần chứng minh cho ta xem."

Vệ Đình nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Hắn là tới tìm nàng kiểm tra, kết quả mình khó xử trước.

Nhất thời hắn cũng nói không rõ, đến tột cùng là bị nàng hiểu lâm mình không được càng không ổn, hay là tình huống trước mắt càng thảm thiết hơn?

Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh: "Thật sao, ngươi là bình thường, ta không cho ngươi nhìn."

Vệ Đình:... Ngươi có thể đừng nói nữa hay không!

Hắn xấu hổ, nàng không xấu hổ.

Tô Tiểu Tiểu ngồi dậy, chớp chớp nhìn hắn: "Vệ Đình, ngươi là có một chút thích ta đi? Có phải ngươi đang ăn dấm của Tiêu Trọng Hoa hay không?”

Trên mặt Vệ Đình đã khôi phục bình tĩnh, lạnh như băng nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ là hy vọng ngươi nhớ kỹ thân phận của mình! Lúc trước là Tiểu Tô gia các ngươi trêu chọc ta trước, khi nào gỡ bỏ quan hệ, ta định đoạt!"

Tô Tiểu Tiểu: "A."

Nàng bình tĩnh nằm xuống.

Vệ Đình đứng dậy rời đi.

Người đã đi ra ngoài, lại nhanh vòng trở vê.

Hắn đứng ở trước giường, giống như một tôn thần ám dạ, sâu không lường được nhìn nàng: "Nhắm mắt!"

Tô Tiểu Tiểu bĩu môi, nhắm mắt lại ngủ.

Vệ Đình cúi xuống, một tay đỡ lấy má nàng, hôn một cái ở trên trán nàng.

Tô Tiểu Tiểu mở mắt ra.

Vệ Đình cao lãnh giải thích nói: "Chuyện giữa phu thê nên làm."

Tô Tiểu Tiểu phụt cười một tiếng: "Vệ Đình, ta cũng là hôn Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ như vậy, ngươi thật muốn hôn mà nói..."

Vệ Đình lạnh lùng nói: "Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"

"A" Tô Tiểu Tiểu nhướng mày, trở mình, mặt quay về phía ba tiểu đậu đinh bên trong.

"... Lần sau."

Vệ Đình dứt lời, vẻ mặt cao lãnh đi rồi.

Tô Tiểu Tiểu sờ cái trán hôn, lại sờ lên cánh môi mềm mại của mình.

"Lần sau... Là có thể hôn nơi này sao?"

"Vậy lần sau... Có phải trực tiếp lên tam lũy hay không?”

"Nương."

Tiểu Hổ mơ màng ngồi dậy.

"Làm sao vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi tiểu gia hỏa.

"Đi tiểu." Tiểu Hổ nói.

Tô Tiểu Tiểu ôm Tiểu Hổ đi hậu viện đi tiểu.

"Nương người cười gì vậy?" Tiểu Hổ nằm ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu hỏi.

"Móng heo... Ăn ngon."

"Tiểu Hổ cũng muốn ăn."

Đêm nay, trong lúc ngủ mơ Tiểu Hổ ôm chân nhỏ của Đại Hổ, gặm móng heo một đêm.

Lại nói trong Khôn Ninh Cung, công chúa Tĩnh Ninh ngủ một giấc đến buổi sáng ngày hôm sau, tỉnh lại đã bị cảnh tượng trước mắt ngây ngốc. Đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao tẩm điện của nàng nhiều người như vậy?

Còn quỳ trên mặt đất?

Tiểu cung nữ Đào Chi bên người vẫn luôn lưu ý động tĩnh của công chúa Tĩnh Ninh, thấy nàng ấy tỉnh lại, vui mừng khóc: "Công chúa, rốt cuộc người cũng tỉnh!"
Bình Luận (0)
Comment