Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 676 - Chương 681: Thân Thế Của Hài Tử 2

Chương 681: Thân Thế Của Hài Tử 2 Chương 681: Thân Thế Của Hài Tử 2Chương 681: Thân Thế Của Hài Tử 2

Vệ Đình nói tiếp: "Tiểu quận chúa đã chịu kích thích quá lớn, mắc chứng câm, tổ phụ giao nàng cho tổ mẫu, tổ mẫu tự mình nuôi nàng ở bên người, thân phận của nàng trừ tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân ta, lại không người thứ tư biết được. Ngay cả Lục ca ta cũng không biết. Về phần ta, là năm trước mới biết chuyện."

"Tổ mẫu là người vô cùng cẩn thận, tiểu quận chúa ở nhà bảy năm, không bị bất kì kẻ nào biết được."

"Nhưng có khi, vận mệnh trêu người, rõ ràng chúng ta đã rất cẩn thận, vẫn để người phát hiện."

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Phát hiện như thế nào?"

Vệ Đình nhíu mày: "Bốn năm trước, cơ thể của nàng không thoải mái, gạt trong nhà trộm ra phủ bốc thuốc, khi đi vào một ngõ nhỏ, khăn che mặt của nàng bị người đâm rớt, đúng lúc điêu nô bị phủ Nam Dương Vương đuổi ra khỏi cửa đụng vào nàng, người nọ nhận ra nàng."

"Nàng tự biết thân phận bại lộ, vì không liên lụy Vệ gia, một mình nàng lẩn trốn. Khi ám vệ bên người tổ mẫu đuổi tới hiện trường, chỉ tìm được một bao dược liệu rơi xuống trên mặt đất."

"Là thuốc dưỡng thai."

Như thế không khó giải thích, vì sao nàng không ở trong phủ mời đại phu, mà là muốn ra ngoài khám bệnh.

Có lẽ chính nàng ấy cũng nhận thấy được mang thai.

Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, hỏi: "Nàng và Lục ca ngươi..."

Vệ Đình chậm rãi nói: "Lục ca ta ở một tháng đến biên quan, tổ mẫu không nói người mất tích, chỉ viết tin hỏi Lục ca xảy ra chuyện gì. Lục ca nói bọn họ sớm đã tư định chung thân, hắn không thèm để ý nàng là một tiểu ách nữ, đời này của hắn không phải nàng không cưới. Chờ hắn đánh thắng trận trở vê, vẻ vang mà thú nàng."

"Tổ mẫu đều không phải là không thấy ra hai người tình tố lẫn nhau, bà biết việc hôn nhân này không thể có, vì đoạn tuyệt Lục ca nhớ nhung với tiểu quận chúa, bà làm chủ vì Lục ca đính hôn với Quách gia.'

Quách gia... Dòng họ này hơi quen tai.

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Sau đó thì sao?"

Vệ Đình nói: "Sau đó, tiểu quận chúa mang theo thai nhi trong bụng trốn đông trốn tây, sinh ra Đại Hổ bọn họ, thời gian gần ba năm, gặp vô số đuổi giết. Sau lại có một lần, thật sự là không tránh khỏi, nàng dùng rơm rạ ôm thành hài tử, khóa lại trong lòng nhảy xuống vách núi."

Tô Tiểu Tiểu: "Một người?"

Vệ Đình giải thích nói: "Trên đường đào vong, nàng từng cứu một vú nuôi, nàng dùng thủ đoạn, để những người đuổi giết nàng đó nghĩ lâm nàng chỉ sinh một đứa, hai người khác là hài tử của vú nuôi. Trước nay khuôn mặt nhỏ của bọn họ đều bẩn thỉu, chính là sợ bị nhìn ra là ba bào thai."

Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Vậy lúc sau, vẫn luôn là vú nuôi mang theo bọn họ?"

Vệ Đình gật đầu: "Vú nuôi không biết như thế nào cho phải, cũng chỉ có thể nhốt bọn họ lại."

"Nhốt... Bao lâu?"

"Không biết, có thể là một tháng, cũng có thể là hai tháng, hoặc là càng lâu..."

Khi bọn họ tìm được vú nuôi, vú nuôi đã chết, là từ bắt sát thủ tới ép hỏi đến ngộ hại tiểu quận chúa là ở mấy tháng trước.

Đến tột cùng ba hài tử bao lâu không thấy mặt trời, không ai biết được.

Khi mới vừa ôm ra, ba người ngây ngốc, với ngoại giới không hề phản ứng, thấy ánh mặt trời sẽ sợ hãi.

Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên khi gặp mặt hài tử, khi đó bọn họ đã khôi phục rất nhiều.

"Ngươi chăm sóc bọn họ rất khá." Nàng nói.

"Ngươi cũng vậy. Vệ Đình nói.

Hai người khó được không dỗi lẫn nhau.

Vệ Đình thấp giọng nói: "Chỉ tiếc Lục ca mãi cho đến chết trận, cũng không biết mình có ba hài tử ở trên đời."

Toàn bộ quá trình, Vệ Đình không có một chữ bi thương, cũng không có rơi xuống một giọt nước mắt khổ sở.

Đâu ngón tay hắn run nhè nhẹ.

Tô Tiểu Tiểu không nói chuyện, nhẹ nhàng cầm tay hắn.

"A? Hình như ta nghe thấy tiếng của Tiểu Thất!"

"Phải không? Ở đâu?"

Vệ Đình chấn động, rút ra từ trong một giây tự bi thương!

Tô Tiểu Tiểu cổ quái hỏi: "A, giọng nói kia là —"

Vệ Đình hít sâu một hơi: "Ngũ tẩu của ta."

Tô Tiểu Tiểu a một tiếng: "Khó trách nghe quen tai, một người khác —"

Vệ Đình nhắm mắt lại: "Tổ mẫu của ta."

Tô Tiểu Tiểu: "... ?"

Vệ lão thái quân để người dừng xe ngựa.

Tưởng thị dứt khoát lưu loát nhảy xuống. Tưởng thị là năm năm trước ga vào Vệ gia, kỳ thật nàng chỉ lớn hơn Vệ Đình một tuổi, cho nên câu ta nhìn ngươi lớn lên kia, thực sự là nàng ấy biểu đạt khoa trương.
Bình Luận (0)
Comment