Chương 693: Vui Mừng 2
Chương 693: Vui Mừng 2Chương 693: Vui Mừng 2
Bà ấy rũ đôi mắt xuống, nhẹ giọng mở miệng: "Ngươi có thể... Đưa ta đi trà hiên Bạch Vân phố Trường Lưu không? Ta lâu lắm không ra cung, không nhớ rõ đường."
Phố Trường Lưu cách hẻm Lê Hoa không xa.
Tô Tiểu Tiểu nhớ rõ khi hôm nay đi xem cửa hàng, xác thật đi ngang qua một gian trà hiên Bạch Vân.
"Được, người chờ một chút.'
Tô Tiểu Tiểu đi bên kia chào hỏi Tô Thừa, nói mình đưa người bệnh trở vê.
Tô lão phụ thân hơi không yên tâm khuê nữ, nhưng ba tiểu gia hỏa mệt nhọc, nhị cẩu lại không ở nhà, ông phải trông bọn họ.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Yên tâm đi, phụ thân, rất gần, ở đường Trường Lưu."
Phố Trường Lưu trị an không tồi, Tô Thừa thường xuyên nhìn thấy thị vệ tuần tra, ông không cản trở nữa, bảo Tô Tiểu Tiểu đi sớm về sớm.
Bạch Hi Hòa mang áo choàng mũ lên.
Tô Tiểu Tiểu dừng một chút, nói: "Người dùng áo choàng của ta đi."
Áo choàng của Bạch Hi Hòa bị người kia nhìn thấy, vạn nhất gặp phải, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Bạch Hi Hòa thay áo choàng của Tô Tiểu Tiểu.
Hơi to rộng, có mùi bồ kết sạch sẽ, ngửi khiến người mạc danh an tâm.
Tô Tiểu Tiểu đưa Bạch Hi Hòa đi trà hiên Bạch Vân.
Bạch Hi Hòa lên lầu hai, vào một gian sương phòng bên trong.
Quận chúa Linh Tê gấp đến độ xoay quanh, rốt cuộc thấy gương mặt quen thuộc kia, quận chúa Linh Tê như trút được gánh nặng, nghẹn ngào tiến lên hành lễ: "Thái... Phu nhân, phu nhân người không có việc gì chứ? Vẫn luôn đợi không được người, hù chết Linh Tê rồi!"
Bạch Hi Hòa khôi phục giọng nói thanh lãnh của Thái hoàng thái hậu: "Xảy ra một chút ngoài ý muốn, đã giải quyết."
Quận chúa Linh Tê tự trách hỏi: "Cái gì ngoài ý muốn? Deu do Linh Tê không bảo vệ ngài tốt!"
Bạch Hi Hòa nói: "Không liên quan đến ngươi, là ta tự mình rời đi."
Quận chúa Linh Tê lau nước mắt: "Cửa cung sắp đóng cửa, ta đưa người hồi cung."
Ánh mắt Bạch Hi Hòa xuyên thấu qua hiên cửa sổ, nhìn hẻm nhỏ đen nhánh một mảnh.
Trong bóng đêm, Tô Tiểu Tiểu yên lặng xoay người, hoàn toàn đi vào bóng đêm vô biên. ...
Mãi cho đến nửa đêm Tô Kỳ và Tô Ngọc mới đưa Tô Nhị Cẩu về, Tô Nhị Cẩu mệt muốn chết rồi, ngã đầu ngủ.
Tô Tiểu Tiểu nói với Tô Kỳ, Tô Ngọc: "Đêm mai cũng vẫn là muốn nhờ các ngươi dẫn nhị cẩu đi ra ngoài ăn cơm, nhưng, không cần chơi muộn thế này."
Hai người trăm miệng một lời: "Tối mai ngươi cũng có việc sao?"
"Ừ.' Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Lại không thể cọ cơm, hai người sét đánh giữa trời quang!
Tô Thừa ở nhà qua một đêm, hôm sau trời chưa sáng đã dậy.
Tô Tiểu Tiểu đi hậu viện, nhìn thấy lão phụ thân trẻ tuổi tuấn mỹ nhà mình đang đánh quyền ở trên đất trống, không khỏi lên tiếng: "Phụ thân, người dậy sớm như vậy?”
Tô Thừa thu quyền, gãi đầu nói: "A, đã nhiều ngày đều thức dậy sớm, giống như thói quen. Con lại ngủ thêm một lát đi, trong chốc lát ta đi ra ngoài mua cơm sáng, không cần con làm."
Tô Tiểu Tiểu hơi mỉm cười: "Không có việc gì, dù sao con cũng không ngủ được."
Tô Nhị Cẩu biết mấy ngày gần đây khả năng nàng sẽ rất bận, tạm dừng đơn đặt hàng Quốc Tử Giám.
Hôm nay nàng không cần làm quá nhiều, không uổng sức lực gì.
Nàng làm bánh đậu xanh và bánh nhị cẩu nhân chà bông.
Cơm sáng là cháo gạo kê và bánh trứng rau hẹ.
Khi ăn cơm, nàng nói chuyện tìm thợ thủ công.
"... Dấy nhà sau ta muốn sửa một chút, bản vẽ ta đã vẽ xong, can không ít tấm ngăn, tìm thợ mộc trước."
Đại Hổ bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Nương, thợ mộc có thể tìm Lưu gia gia!"
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Là hộ nào?”
Đại Hổ đếm trên đầu ngón tay: "Nhà sư phụ, ba nhà!"