Chương 695: Thụ Sung Nhược Kinh 2
Chương 695: Thụ Sung Nhược Kinh 2Chương 695: Thụ Sung Nhược Kinh 2
Bởi vậy nàng ta cũng có một tia tự tin kết giao với công chúa Tĩnh Ninh.
"Công chúa.”
Nàng ta mỉm cười, đang muốn đứng dậy hành lễ, đã nghe được công chúa Tĩnh Ninh lạnh như băng mà nói: "Ai cho ngươi ngồi chỗ này?"
Hồ Bích Vân sửng sốt.
Công chúa Tĩnh Ninh lạnh lùng nói: “Tránh rat"
Hồ Bích Vân mất mặt trước mặt mọi người.
Khi Tô Tiểu Tiểu đi vào phòng học, không khí kì quái, vẻ mặt của tất cả mọi người phức tạp mà nhìn nàng.
Nàng không để ý, như thường lui tới ngồi ở bên người công chúa Tĩnh Ninh.
Công chúa Tĩnh Ninh không đuổi đi người.
Nhóm thiên kim hai mặt nhìn nhau.
Nếu nói vừa rồi các nàng còn suy đoán, công chúa Tĩnh Ninh đuổi Hồ Bích Vân đi, là bởi vì tâm tình hôm nay của nàng ấy không tốt.
Trước mắt các nàng đều hiểu rõ tất cả, căn bản chính là công chúa Tĩnh Ninh đang tức Hồ Bích Vân đoạt vị trí của nha đầu ở nông thôn kia.
Làm cái gì vậy?
Một nha đầu ở nông thôn, sao nịnh bợ được công chúa Tĩnh Ninh?
"Cho, sáng nay mới vừa làm, nóng hổi." Tô Tiểu Tiểu từ túi sách lấy ra một hộp điểm tâm.
Một mùi thơm mê người nháy mắt truyền ra, mọi người nuốt nước miếng theo bản năng.
Công chúa Tĩnh Ninh nhận lấy hộp: "Vừa mới có người ngồi vị trí của ngươi."
Tô Tiểu Tiểu: "Hả?"
Công chúa Tĩnh Ninh lại nói: "Bị ta đuổi đi."
Tô Tiểu Tiểu: "A."
Công chúa Tĩnh Ninh: Bổn điện hạ là đang sủng ngươi! Nhanh cho bổn điện hạ thụ sủng nhược kinhI
Buổi sáng là lớp âm luật, hôm qua Giang phu tử có thông báo trước mọi người mang đàn tranh.
Tô Tiểu Tiểu tự nhiên cũng mang theo, là của Tiểu Hổ.
Nàng hỏi tiểu gia hỏa được đồng ý.
Cái bàn phòng học không đủ dài, địa điểm học ở trên hành lang bên ngoài. Các cung nhân sớm dọn xong bàn cam và đệm hương bồ.
Mọi người cầm đàn tranh ra.
Đàn tranh của công chúa Tĩnh Ninh và công chúa Huệ An đều có xuất xứ, là hai trong ba đàn tranh đứng đầu Chu Quốc.
Đàn tranh của Tần Yên Nhiên cũng không kém.
Lâm Như Nguyệt một bên nói: "Tần tiểu thư, đàn của ngươi thật đặc biệt... Không phải là Lưu Huỳnh đi?"
Tần Yên Nhiên hơi mỉm cười: "Đúng là Lưu Huỳnh."
Lưu Huỳnh, đàn có tiếng ở Tây Tấn, tuy kém hơn hai vị công chúa, nhưng ở nhóm thiên thuộc về tuyệt trân nhất.
Ngay cả đàn của quận chúa Linh Tê, đều bị Lưu Huỳnh đè xuống.
Bên kia, Tô Tiểu Tiểu cũng lấy đàn tranh ra.
Mới vừa mang lên, đã có người phụt cười.
Lâm Như Nguyệt bát quái hỏi: "Lý tiểu thư, Vương tiểu thư, các ngươi đang cười cái gì?"
Thiên kim Lý gia nói: "Có người lại cầm theo một cái đàn nát."
Đuôi đàn có một cái vết đao, như là bị lưỡi dao sắc bén chém xuống.
Công chúa Tĩnh Ninh đi vệ sinh, lúc này không ở đây.
Bằng không mọi người không nhất định có lá gan chế nhạo nàng như thế.
Tần Yên Nhiên nhìn cầm kia, ánh mắt hơi giật giật, rất nhanh lại lắc đầu, mỉm cười nói: "Đàn tranh này... Hơi giống Cửu Phượng trong lời đồn."
Cửu Phượng, đàn đứng đầu trong bảy quốc, lấy so với top ba đàn ở Chu Quốc, tính chất này không thua gì còn vượt cấp.
Chủ nhân của nó là cầm sư Nạp Lan Vân có danh xưng cầm tiên, hắn là thiên phú cầm đồng mấy trăm năm có một, bảy tuổi thành danh, mười tuổi danh dương bảy quốc.
Đồn đãi hắn là người Bắc Yến, cũng có người nói hắn là người Tây Tấn.
Thân phận của hắn thần bí, hành tung quỷ bí, ba năm trước được mời đến hoàng thất Tây Tấn hiến một khúc, sau đó mai danh ẩn tích.
Có người nói hắn quy ẩn, cũng có người nói hắn đã chết.
Nói ngắn lại, người gặp hắn đã ít lại ít hơn, thấy Cửa Phượng cũng không nhiều lắm.
Tần Yên Nhiên cũng chỉ là nhìn thấy Cửu Phượng ở trên bức họa.