Chương 699: Khai Trương 2
Chương 699: Khai Trương 2Chương 699: Khai Trương 2
Tuổi tác Chu a bà hơi lớn, ngõ nhỏ láng giêng, như bất luận bối phận đều gọi bà ấy một tiếng Chu a bà.
"Ngươi cụ thể muốn chọn mấy người dạng gì? Làm việc gì?" Chu a bà cười hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta muốn một xa phu, bốn dược đồng, tốt nhất có thể có hai nữ dược đồng, hiểu y lý hay không không quan trọng, chúng ta có thể dạy, mặt khác, cũng cân một cái đầu bếp và một người ở làm vẩy nước quét nhà."
Chu a bà nói: "Cái khác đều dễ nói, chính là nữ dược đồng..."
Ở Đại Chu, nữ tử làm nghề y cực nhỏ, cô nương gia đi ra ngoài làm việc, cũng nhiều là làm nha hoàn, làm tú nương...
Bà ấy nói: "Ta thử xem, sáng mai ngươi tới nhà của ta nhìn xem."
Hôm sau, sáng sớm Tô Tiểu Tiểu đã tới nhà Chu a bà.
Nghe giọng điệu hôm qua của Chu a bà, bà ấy chỉ là thử xem, không nhất định có thể tìm đủ, nhưng khi Tô Tiểu Tiểu nhìn nam nữ già trẻ cả sân, bỗng nhiên hơi nghi ngờ Chu a bà với "Thử xem' có phải có hiểu lầm gì hay không.
Nhóm người này, Chu a bà đề cử một xa phu A Trung, hơn hai mươi tuổi, bộ dáng đoan chính.
Chu a bà nói: "Đừng nhìn hắn tuổi trẻ, làm việc rất lão luyện, đều rất quen thuộc với phố lớn ngõ nhỏ kinh thành."
Tô Tiểu Tiểu hỏi A Trung mấy vấn đề, tiểu tử không cao ngạo không nóng nảy, cách nói năng rõ ràng, thân thể cũng đủ rắn chắc.
Tới chỗ của Chu a bà, giá không rẻ.
Một xa phu năm lượng, đây là phí cho Chu a bà giới thiệu, về phần tiền công của xa phu, đến chỗ khác Tô Tiểu Tiểu kết toán với xa phu.
Tô Tiểu Tiểu nhéo túi tiền, thật đau mình.
Dược đồng là một tiểu tử cơ linh, tên Tiểu Vi, mười bảy tuổi, lúc trước từng làm tiểu nhị ở hiệu thuốc khác, nhận biết mấy vị dược liệu.
Chu a bà nói: "Vi ca nhi, ngày sau ngươi đi theo phu nhân."
Nghe "Vi Ca”, Tô Tiểu Tiểu suýt nữa bị sặc nước trà.
Tô Tiểu Tiểu không lại chọn một nam dược đồng vừa lòng khác, nhưng hai tiểu cô nương vào mắt nàng.
Một mười hai tuổi, tên Oanh Nhi, mặt tròn, cười rộ lên có một cái răng khểnh, trên má có một chút tàn nhang, là tiểu cô nương linh khí mười phần. Một người khác là lớn hơn Oanh Nhi hai tuổi tuổi Đỗ Quyên, mặt trái xoan, mi thanh mục tú, biết chữ.
Chu a bà nói: "Ban đầu là tiểu thư quan gia, trong nhà phạm vào chuyện này, bị Giáo Tư Phường mua đi, tuổi còn nhỏ, Giáo Tư Phường đang nuôi."
Ý ngoài lời, lại qua một hai năm, nàng ấy phải bán mình tiếp khách.
Tô Tiểu Tiểu đi đến trước mặt nàng ấy, nhàn nhạt hỏi: "Lúc trước là ngươi tiểu thư quan gia, ta mua ngươi, ngươi chịu khổ làm hạ nhân được không?"
Đỗ quyên quỳ xuống, dập đầu: "Hồi phu nhân, nô tỳ vốn là thứ nữ, ở trong nhà cũng không được sủng ái. Chỉ cân không cho nô tỳ lưu lạc phong trần, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cho phu nhân!"
Tô Tiểu Tiểu hỏi giá Vị Ca Nhi và Oanh Nhi, Đỗ Quyên.
Chu a bà vươn ra ngón tay.
Tô Tiểu Tiểu: "Mười lượng?"
Chu a bà: “Một trăm lượng.'
A bà, ngươi hơi đen tối rồi đó...
Nhưng rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ vì sao giá của bọn họ lại đắt hơn A Trung.
Bọn họ là nô tịch, mua trở về chính là văn tự bán đứt, tương lai bọn họ muốn chạy, là cần phải chuộc thân từ trong tay Tô Tiểu Tiểu.
Hơn nữa tiền công của bọn họ thấp hơn người còn lại, thậm chí không cũng đúng biết được.
Đâu bếp và vẩy nước quét nhà là một đôi phu thê trung niên, cũng là một người mười lượng.
Mười lượng này mua chính là kỳ hạn ba năm của bọn họ, giống A Trung.
Mấy ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, Tô Tiểu Tiểu vừa đi học, vừa làm buôn bán điểm tâm với Quốc Tử Giám.