Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 708 - Chương 713: Cả Nhà Bênh Vực Người Mình 1

Chương 713: Cả Nhà Bênh Vực Người Mình 1 Chương 713: Cả Nhà Bênh Vực Người Mình 1Chương 713: Cả Nhà Bênh Vực Người Mình 1

Nữ nhi Lâm gia bị thôi học, nghiêm khắc nói đến không tính việc nhỏ.

Thái Hậu bên kia thế tất qua hỏi.

Thái Hậu sẽ không đối nghịch với Thái hoàng thái hậu, nhưng vì cho Lâm gia một công đạo, lão nhân gia bà ta có thể cũng tìm cớ phạt tiểu nha đầu kia hay không?

Sau khi hai vị công chúa tan học, đi Vĩnh Thọ Cung cho thỉnh an Thái Hậu.

Công chúa Huệ An lạnh lùng liếc công chúa Tĩnh Ninh một cái: "Ngươi cách ta gần như vậy làm cái gì?"

Lông mi công chúa Tĩnh Ninh run ray mặt không đổi sắc nói: "Kỳ thật có một việc, ta vẫn luôn do dự muốn nói cho ngươi hay không?"

"Chuyện gì?" Công chúa Huệ An tức giận hỏi.

Công chúa Tĩnh Ninh nghiêm mặt nói: 'Lâm Như Nguyệt... Từng nói xấu ngươi, nàng ta nói ngươi... Ngực đại ngốc nghếch, là một bao cỏ."

Huệ An công chúa: "... !!"

Nửa khắc sau, công chúa Huệ An nổi giận đùng đùng vào tẩm điện Thái Hậu.

Công chúa Tĩnh Ninh đứng ở cửa, nghe muội muội ngu xuẩn lòng đầy căm phẫn cáo trạng Lâm Như Nguyệt, cực kỳ giống một con gà chọi xù lông.

"Ta mặc kệ ta mặc kệ! Nếu hoàng tổ mẫu để nàng ta trở về, ta sẽ không bao giờ tới Vĩnh Thọ Cung nữal"

"Kêu nàng ta tới giải thích cái gì? Nàng ta khẳng định sẽ không thừa nhận! Buổi chiều nàng ta nói dối ta ở Minh Nguyệt Hiên!"

"Tĩnh Ninh nói cho ta! Nàng khẳng định sẽ không gạt taI"

Tĩnh Ninh cũng không gạt người.

Trước hôm nay, xác thật như thế. ...

Tô Tiểu Tiểu ra cung, vui vẻ thoải mái lên xe ngựa của Tô Mạch.

Tô Mạch nhìn bộ dáng nàng khí định thần nhàn, nếu không phải chính mình có nhãn tuyến Tôn thái giám, sợ là đánh chết cũng không đoán được nha đầu này làm một trận với người ở trong cung. ... Nói như vậy hình như không đúng.

Là tiểu nha đầu đơn phương nghiền áp.

Tô Mạch nói: "Ngươi không tính nói?"

Tô Tiểu Tiểu nói: "Nói gì?"

Tô Mạch lấy thái độ huynh trưởng nhìn nàng. "A" Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Xác thật có một chuyện như vậy."

Nàng đặt túi sách lên bàn: "Phu tử phạt ta chép [Luận Ngữ]-"

Tô Mạch: Ngọn nguồn đâu? Để ngươi ăn?...

Chuyện này cũng không có dễ dàng mà kết thúc như thế.

Tô Uyên nhậm chức ở Binh Bộ, đối diện chính là tam công nha thự.

Tới gần canh giờ tan làm, Lâm thái úy thu thập tính rời cung.

Mới vừa đi tới cửa, thuộc hạ tới báo: "Be hạ triệu ngài đi Ngự Thư Phòng một chuyến."

Lâm thái úy thân cư chức vị quan trọng, bị triệu kiến chính là chuyện thường, ông ta vẫn chưa nghĩ nhiều, lập tức đi.

Tới Ngự Thư Phòng, phát giác Tô Uyên cũng ở đây.

Lâm gia là người chung trận doanh với Cảnh Tuyên Đế hoặc là Nhữ Dương Vương khi đó, Tô gia cũng vậy, hai nhà bởi vì một tâng duyên cớ này, ở quan trường còn tính hòa khí.

Mặt khác, Lâm gia vốn là cố ý kết thân với Tô gia, Tô Uyên cũng đồng ý, chỉ là chưa từng nghĩ sau khi hai nhà hợp thiếp canh, bát tự của Tô Mạch và nhị nữ nhi của ông ta không hợp, việc hôn nhân này đành phải từ bỏ.

Đại nữ nhi của ông ta đã xuất giá, bát tự của tam nữ nhi của ông ta cũng chính là Lâm Như Nguyệt lại tương hợp với Tô Mạch, nhưng Lâm Như Nguyệt là thứ nữ, Tô Mạch làm người thừa kế phủ Trấn Bắc Hầu, tự nhiên sẽ không đi tú một thứ nữ.

Lâm thái úy hành lễ với Cảnh Tuyên Đế, lại chào hỏi với Tô Uyên: "Tô thượng thư."

Không có thành thân gia, nhưng cũng không trở mặt.

Ai ngờ, Tô Uyên lại không để ý đến ông ta.

Vẻ mặt Lâm thái úy mờ mịt.

Cảnh Tuyên Đế nhàn nhạt nói: "Lâm thái úy, Tô thượng thư hạch tội ngươi."

Lâm thái úy càng mờ mịt hơn.

Hình như ông ta không đắc tội Tô Uyên đi?

Tô Uyên hạch tội ông ta làm cái gì?

Muốn hạch cũng là hạch Lãnh gia và Vệ gial

Cảnh Tuyên Đế nhìn vẻ mặt của Lâm thái úy, đã biết ông ta còn chưa nghe nói chuyện của Lâm Như Nguyệt.

Cảnh Tuyên Đế nói: "Tô thượng thư hạch tội ngươi không biết dạy nữ nhi, mạo phạm Thái hoàng thái hậu.'

Lâm thái úy thật sự là người ngồi ở trong phòng, lưng hướng lên bầu trời.

"Lời này từ đâu mà nói?" Ông ta kinh ngạc hỏi. Tô Uyên lạnh lùng hừ: "Không bằng Lâm thái úy về nhà hỏi nữ nhi tốt của ngươi một chút?"

Kỳ thật Cảnh Tuyên Đế cũng vô cùng đau đầu, thật vất vả Vệ Đình không làm âm ï, thanh thản ổn định mà làm phu tử cưỡi ngựa bắn cung của hắn, đổi lấy không bị cấm túc, quay đầu Tô Uyên lại nháo.

Ông ta làm vua của một nước, cả ngày xử lý đều là chút chuyện lung tung rối loạn này!

Phúc công công nhìn mặt đoán ý, thấy Cảnh Tuyên Đế không có ý tứ ngăn cản mình, ông ta nói chuyện xảy ra ở gần Minh Nguyệt Hiên.

"Chuyện xảy ra chính là như vậy!" Tô Uyên nói.

Tô Uyên im bặt không nhắc tới Tô Tiểu Tiểu đẩy Lâm Như Nguyệt xuống nước, đúng lý hợp tình nói: "Tiểu chất nữ kia của ta thật sự là không nghe nổi nữa, lại sợ lệnh thiên kim nói ra lời phải chém đầu, dưới tình thế cấp bách giúp nàng một phen!"

Lâm thái úy:... Ngươi là chỉ đẩy nữ nhi của ta xuống nước sao?

Ngươi xác định đây là giúp?

Không phải giáo huấn?

Thời buổi này, còn có thể đổi trắng thay đen như vậy?

Tô Uyên toàn thân tỏa ra một tin tức — Ngoại sinh nữ của ta quá thiện lương, còn không nhanh cảm ơn nàng!

Lâm thái úy muốn hộc máu.

Ông ta là thật sự không hiểu Lâm Như Nguyệt thọc cái sọt lớn như vậy ở cung học.

Kỳ thật người sáng suốt đều nhìn ra được, Lâm Như Nguyệt là đang mắng thiên kim từ dân gian trở vê phủ Hộ Quốc Công kia, nhưng lại cứ để Thái hoàng thái hậu gặp được.

Thái hoàng thái hậu cũng xác thật tức giận.

Vậy còn gì không rõ.

Giải vây vì Lâm Như Nguyệt là không có khả năng, đó là đang công khai khiêu chiến với Thái hoàng thái hậu.

Tuy Thái hoàng thái hậu không có thực quyền, nhưng bà ấy là một tấm màn của hoàng thất, năm đó tiên đế từ trong tay chất nhi kế thừa ngôi vị hoàng đế, không biết rước lấy bao nhiêu nghỉ ngờ.

Một mạch tiên đế không dám khiến Thái hoàng thái hậu chịu nửa phần oan ức.

Ít nhất bên ngoài là không dám.

Lâm thái úy căng da đầu chấp nhận việc này: "Thần... Dạy con không tốt... Cam nguyện bị phạt!

Cảnh Tuyên Đế nghiêm mặt nói: "Phạt bổng nửa năm, ngoài ra, chuyện đốc tạo Cung Thần Doanh, trước không nhọc Lâm thái úy nhọc lòng, Lâm thái úy vẫn là dùng nhiều thời gian dạy dỗ con nối dõi."

Phạt bổng hay không, Lâm thái úy không sao cả, nhưng đốc tạo Cung Thần Doanh là công việc béo bởi

Huống chi gần hai năm Lâm gia thế đang mạnh, có hi vọng chỉ vào công lao đốc tạo Cung Thần Doanh, thay thế được Lư gia bước lên hàng ngũ tám đại gia tộc.

Cái này, chẳng phải là thất bại trong gang tấc?

Cảnh Tuyên Đế không mặn không nhạt hỏi: "Như thế nào? Lâm thái úy cảm thấy tram phạt nặng?”

Lâm thái úy chắp tay quỳ xuống: "Thần không dám, thần cam nguyện bị phạt!"

Cảnh Tuyên Đế lại nói: "Tô thượng thư, việc Cung Thân Doanh, giao cho ngươi đi làm."

"Hả?" Tô Uyên ngẩn ra.

Cảnh Tuyên Đế: "Sao? Ngươi không vui?"

Tô Uyên vội hành lễ nói: "Được bệ hạ coi trọng, thần thụ sủng nhược kinh!"

Ông ấy chỉ là tới đòi công đạo cho tiểu ngoại sinh nữ, sao còn đòi được công việc béo bở trở lại?

Lâm thái úy nổi giận đùng đùng trở về phủ.

"Gọi tam tiểu thư tới!"

Hôm nay Lâm Như Nguyệt bị một bụng oan ức, chờ phụ thân trở về thay mình lấy lại công đạo. Chuong 714: Ca Nha Benh Vuc Nguoi Minh 2

Người bình thường gặp rắc rối, nghe được phụ mẫu muốn gặp chính mình, phản ứng đầu tiên nhất định là chột dạ, Lâm Như Nguyệt mạch não thanh kỳ, lại cảm thấy mình có thể tìm phụ thân tố khổ.

Một Tô Đại Nha, một Hồ Bích Vân, tất cả đều không phải thứ tốt!

Phu thân...

Hốc mắt nàng ta đỏ lên, đang muốn cáo trạng.

Lâm thái úy tát một cái: "Nghiệp chướng!'...

Sau khi lão hầu gia ốm đau trên giường, thời gian Tô Mạch đi quân doanh nhiều hơn lúc rất nhiều.

Mỗi ngày không phải hắn từ phủ Trấn Bắc Hầu đến đón Tô Tiểu Tiểu, hắn là từ quân doanh lại đây.

Sau khi đưa Tô Tiểu Tiểu vê hẻm Lê Hoa, hắn ta lại quay trở vê quân doanh.

Khác chính là, đêm nay hắn không ra luyện binh.

Các tướng sĩ cảm giác rất kỳ quái.

Công tử so với ai khác đều luyện được tàn nhãn đại, đột nhiên trộm lười?

"Là không ở quân doanh sao?"

"Ở, ta tận mắt nhìn thấy đại công tử lại đây. Không tin các ngươi nhìn, doanh trướng của hắn đang sáng đèn."

"Không sai, buổi tối ta còn đưa cơm cho đại công tu

"Hay là xảy ra chuyện gì..."

Mấy người vội vàng đi doanh trướng Tô Mạch.

Nghe hô hấp, người là sống.

Nhìn bóng dáng... Dù sao khẳng định không phải chết.

Mấy người tò mò mà chen đầu từ khe hở mành vào.

Sau đó mấy đám nam nhân trợn tròn mắt.

Đại công tử bọn họ lại thành thật mà ngồi quỳ ở doanh trướng... Có nề nếp mà chép sách?...

Tô Tiểu Tiểu về nhà ăn qua cơm chiều, mang theo ba cái đuôi nhỏ đi Đệ Nhất Đường.

Ba đứa nhỏ đặc biệt ngoan mà di hậu viện chơi đùa.

Bọn họ rất dính Tô Tiểu Tiểu, nhưng không quấy ray Tô Tiểu Tiểu lúc Tô Tiểu Tiểu làm việc.

Trong đại đường hơi lắng lặng, không khí cũng không thích hợp. Khai trương ngày thứ nhất, đường khám không thu tiền khám bệnh, phí thuốc giảm phân nửa, hơn nữa tối hôm qua tuyên truyền một đợt, theo lý thuyết, hôm nay làm ăn tính không bạo, cũng không đến mức quạnh quẽ như thế.

"Xảy ra chuyện gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

Mấy người còn lại không dám hé răng, chỉ gục đầu xuống, một bộ dáng tự trách xấu hổ.

"Ta tới nói đi." Phù lang trung thở dài: "Lúc mới vừa khai ấy, xác thật tới không ít khách nhân, vài bá tánh là tối hôm qua vây xem giới thiệu, nhưng giữa trưa, đột nhiên có một người bệnh chạy tới, nói thuốc Đệ Nhất Đường chúng ta khiến con của hắn ăn hỏng bụng rồi, náo loạn một thời gian, khách nhân đều bị dọa đi. Cái này cũng chưa tính, người bệnh Đệ Nhất Đường chúng ta thu trị hôm qua kia, nương hắn đứng ra thay chúng ta nói chuyện, kết quả bị trả đũa, nói chúng ta là một đám người, hôm qua là diễn kịch bôi đen thanh danh Nhân Tâm Đường."

"A Trung đi báo quan, quan sai lại đây, bọn họ chuồn mất. Nhưng khách nhân... Cũng sớm bị bọn họ nháo không có.”

"Đều do ta vô dụng."

Phù lang trung tự trách cúi đầu: "Nếu hôm nay ngươi ở đây, nhất định sẽ không như vậy."

Năng lực của Tô Tiểu Tiểu, hắn ta đều nhìn ở trong mắt, không ai có thể chơi thủ đoạn ở trước mặt nàng.

Phù lang trung là một đại phu thiện lương chính trực ưu tú, lại không phải một thương nhân khôn khéo.

Nói cách khác, lúc trước ở trấn trên, chỉ bằng y thuật hắn treo Hồi Xuân Đường lên đánh, phàm là hiểu chút marketing và thủ đoạn cạnh tranh, sớm cướp sạch làm ăn của Hồi Xuân Đường.

"Vậy không trách ngươi."

Tô Tiểu Tiểu nói.

Là nàng thất trách, nên tìm một chưởng quầy trước.

Nếu nàng không đi học, chính mình là có thể làm chưởng quây 一

"Ta buổi tối đi nhà Chu a bà hỏi một chút, để bà ấy hỗ trợ giới thiệu một chưởng quầy."

Phù lang trung thở dài: "Chưởng quây không dễ tìm, gặp được có năng lực, riêng giá tiền không động được bọn họ, chúng ta mới mở y quán, muốn danh khí không danh khí, muốn địa vị không địa vị, không chưởng quầy lợi hại nào nguyện ý lại đây."
Bình Luận (0)
Comment