Chương 717: Muội Khống 1
Chương 717: Muội Khống 1Chương 717: Muội Khống 1
Vẻ mặt Ngô chưởng quầy buông lỏng.
Hồ nhị gia nhàn nhạt nói: "Không cần kiêng kị một nha đầu ở nông thôn, ngươi có thủ đoạn gì, chỉ lo dùng ra, đừng nháo ra mạng người là được."
Ngô chưởng quầy tràn đầy tự tin nói: "Chủ nhân yên tâm, ta có chừng mực."
Hồ nhị gia lạnh lùng nói: "Lần này, vốn là tính giá thấp thu mua cửa hàng Hà gia, ai ngờ nửa đường giết ra Đệ Nhất Đường!"
Ngô chưởng quầy cười nói: "Muốn trách chỉ trách bọn họ không biết lượng sức, ngay cả làm ăn của Hồ gia cũng dám đoạt. Chờ bọn họ kinh doanh không nổi như Hà gia, chúng ta lại ép giá mua nói"
Tôn chưởng quầy ở y quán, trừ A Trung ra, Phù lang trung với hơn người cũng toàn ở tại y quán.
Hậu viện và dãy nhà sau bị Tô Tiểu Tiểu cách thành hai tiểu viện độc lập, lớn có phòng bếp, Tào đầu bếp và Dương thị ở.
Nhỏ là sân của Tô Tiểu Tiểu, bên trong có hai gian nhà ở, một gian là của nàng, một khác gian là Oanh Nhi và Đỗ Quyên.
Nàng không thường ở, nhưng chỉ cần là sân của nàng, vậy không ai dám vào.
Tiểu Vi Tử ở lâu một, Phù lang trung và Tôn chưởng quầy ở lầu hai.
Tôn chưởng quầy mã bất đình đề lên đường, mệt đến hư thoát, sớm nghỉ ngơi.
Ông ta muốn dưỡng đủ tinh thần, đối phó Nhân Tâm Đường.
Tôn chưởng quầy đến với Tô Tiểu Tiểu mà nói là một trận mưa đúng lúc, nàng có thể xuất tinh lực tới làm càng nhiều chuyện hơn.
Buôn bán điểm tâm nàng cũng để Tô Nhị Cẩu đi nhận một lần nữa.
Không chỉ là Nhân Tâm Đường đang đánh chủ ý đến Đệ Nhất Đường, nàng cũng theo dõi Nhân Tâm Đường.
Vị trí Nhân Tâm Đường là tốt thật.
Nếu ngày sau có thể mua tới, mở một cửa hàng điểm tâm cho Nhị Cẩu!
Hôm sau, lão tam lão nhị Tô gia ăn uống no đủ, dẫn theo tiểu biểu đệ Tô Nhị Cẩu cảm thấy mỹ mãn mà đi học.
Tô Tiểu Tiểu đưa ba đứa nhỏ đến Lăng Vân bên kia.
Bình thường là Đặng An hoặc Trương cầm sư tới mở cửa, nàng đã mấy ngày chưa thấy được Lăng Vân, hôm nay vừa thấy, nàng cảm giác Lăng Vân biến hóa rất lớn.
Nói như thế nào đây? Gầy... Van là gầy, rốt cuộc người da bọc xương, muốn lập tức nuôi đến trắng trẻo mập mạp không hiện thực.
Nhưng hai má và hốc mắt không hõm sâu nghiêm trọng như vậy.
Càng quan trọng hơn là, Tô Tiểu Tiểu lại thấy hắn ta đang ăn cái gì đó.
Trong tay hắn ta cam lấy một bánh trứng gà mềm, vừa nhíu mày, vừa ghét bỏ mà gặm.
Không nôn...
Là bệnh kén ăn có chuyển biến tốt sao?
Hảẳn là vậy đi, nhìn đều không nôn ra...
Ý niệm mới vừa chợt lóe, cơ thể Lăng Vân bỗng nhiên chấn động, che lại ngực, vội vàng chạy tới hậu viện, phun ra.
Tô Tiểu Tiểu nghe được Trương cầm sư rít gào vô cùng bùng nổ: "Bánh trứng? Ngươi lại dám ăn bánh trứng? Ai cho ngươi ăn cái này? Thứ này ngươi ăn được sao?”
Lúc trước Lăng Vân không chịu ăn cái gì, Trương cầm sư sốt ruột.
Hiện giờ hắn ta ăn cái gì, Trương cầm sư càng sốt ruột hơn.
"Ta đói.' Lăng Vân đúng lý hợp tình nói.
"Đói thì ăn sao?”
"Cháo không no.
Trương cầm sư: "..."
Ba đứa nhỏ uy lực quá mạnh, Lăng Vân chỉ dựa vào uống cháo, nửa canh giờ đều không chịu được.
Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ.
Lâu lắm rồi Lăng Vân không ăn cơm bình thường, công năng dạ dày thân thể biến yếu, rất nhiều đồ ăn không tiêu hoá được.
Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên nhớ tới men tiêu hoá lấy được từ phòng thuốc.
A, đây không phải có tác dụng sao?
Tô Tiểu Tiểu về nhà, đưa men tiêu hoá cho Lăng Vân.
Kinh nghiệm nói cho nàng, thuốc bảo vệ sức khoẻ của phòng thuốc tuyệt đối không phải một loại công hiệu đơn thuần, bình men tiêu hoá này, không chừng có thể điều trị các loại vấn đề dạ dày của hắn ta.
"Sau khi ăn xong, một lần một viên."