Chương 723: Thức Tỉnh Thiên Phú 1
Chương 723: Thức Tỉnh Thiên Phú 1Chương 723: Thức Tỉnh Thiên Phú 1
Vĩnh Thọ Cung.
Tẩm điện tràn ngập một mùi thuốc nồng đậm, sắc mặt Thái Hậu tái nhợt ngồi ở đầu giường, chăn mỏng đắp đến eo bụng bà ta.
Vẻ mặt của Cảnh Tuyên Đế ngưng trọng canh giữ ở trước giường.
Hồ viện phán cẩn thận xem mạch cho Thái Hậu, đứng dậy.
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Như thế nào?"
Hồ viện phán cung kính đáp: "Từ mạch tượng xem, Thái Hậu lão nhân gia là khí huyết mệt, hơn nữa ưu tư quá nặng, lần trước lại trúng gió, lúc này mới bệnh không dậy nổi."
"Những lời này ngươi đã nói mấy ngày, tram đã nghe chán rồi, tram chỉ muốn biết, đến tột cùng khi nào bệnh của Thái Hậu mới có thể có khởi sắc?"
"Thần sẽ đổi một phương thuốc cho Thái Hậu. Bệnh tới như núi đảo, bệnh đi như kéo tơ, dược hiệu quá mạnh, ý nghĩa tác dụng phụ cũng lớn, thương thân, bệ hạ."
Cảnh Tuyên Đế hít sâu một hơi, nhéo giữa mày đau đớn, cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại.
"Ngươi lui ra đi." Ông ta nói.
"Vâng." hồ viện phán lui lại mấy bước mới xoay người, nâng tay áo lau mồ hôi trên thái dương, lập tức đi Thái Y Viện viết phương thuốc.
Cảnh Tuyên Đế đi vào trước giường ngồi xuống ghế, phân phó cung nhân: "Các ngươi lui ra."
Phúc công công nhìn Tích ma ma bên người Thái Hậu.
Tích ma ma nói với Thái Hậu: "Nô tỳ chờ ở bên ngoài."
Thái Hậu hơi gật đầu.
Tích ma ma và Phúc công công mang theo một chúng cung nhân lui ra ngoài.
Vẻ mặt Cảnh Tuyên Đế phức tạp nhìn về phía Thái Hậu bệnh tật: "Hồ viện phán nói mẫu hậu ưu tư quá nặng, ngày gân đây nhi tử bận rộn công vụ, sơ sót mẫu hậu, là nhi tử không phải."
Thái Hậu không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt xoay mặt sang một bên.
Cảnh Tuyên Đế thở dài: "Mẫu hậu, người tính vẫn luôn không tha thứ cho nhi tử sao? Mười năm, hắn là nhi tử của người, chẳng lẽ ta không phải sao? Có phải lúc trước bị giết chính là ta, trong lòng mẫu hậu mới có thể dễ chịu một chút hay không?”
Thái Hậu vẫn quật cường mà nhìn tường.
"Mẫu hậu bảo trọng thân thể, ngày khác nhi tử lại đến thăm mẫu hậu."
Cảnh Tuyên Đế dứt lời, đứng dậy rời khỏi Vĩnh Thọ Cung.
Bóng đêm như mực. Cảnh Tuyên Đế đi ở trên đường nhỏ yên tĩnh, Phúc công công ở phía trước đốt đèn lồng cho ông ta.
Cảnh Tuyên Đế tự giễu nói: "Ngày giỗ của Nam Dương Vương lại sắp tới rồi, mỗi năm đều như vậy.
Phúc công công không dám nói tiếp.
Nam Dương Vương là trưởng tử của tiên đế, Cảnh Tuyên Đế là con thứ tư của tiên đế, hai người là Huệ phi lúc đó sinh ra, cũng chính là Thái Hậu hiện giờ.
Hai anh em liên thủ đấu bại Hoàng Hậu và đích hoàng tử, quay đầu là huynh đệ bất hoà, gặp nhau ở chiến tranh.
Cảnh Tuyên Đế cười lạnh nói: "Trẫm ngẫu nhiên sẽ nghĩ, nếu thua trận chính là tram, mẫu hậu có thể cũng vì trẫm, tâm sinh ngăn cách với đại ca hay không? Trẫm biết trong lòng bà là nghĩ như thế nào, bà cảm thấy đại ca là trưởng tử, nên có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế hơn tram. Ngươi biết bà từng nói gì với trẫm không?”
Phúc công công ngượng ngùng nói: "Nô tài không biết."
Cảnh Tuyên Đế châm chọc nói: "Bà nói với trẫm, nếu kế thừa đại thống chính là Nam Dương Vương, hắn nhất định sẽ không đuổi tận giết tuyệt với trãm! Ngươi tin không?"
Phúc công công dừng một chút, nói: "No tài không tin."
Hắn ta tin hay không không quan trọng, Cảnh Tuyên Đế muốn nghe chính là hắn ta không tin.
Cảnh Tuyên Đế nhìn phía bóng đêm vô biên, đáy mắt hiện lên hung ác nham hiểm: "Trâm cũng không tin! Nếu Nam Dương Vương thắng, kết cục của trẫm chỉ biết giống hắn! Được làm vua thua làm giặc mà thôi, vì sao mẫu hậu phải oán trách tram?"
Phúc công công không dám nói tiếp.
Cảnh Tuyên Đế: "Thôi, hồi cung đi."