Chương 727: Tỷ Đệ Liên Tâm 1
Chương 727: Tỷ Đệ Liên Tâm 1Chương 727: Tỷ Đệ Liên Tâm 1
Chờ cậu tới cái gọi là Tiểu Trúc Lâu, phát hiện chỗ đó lại sớm có năm sáu hồ bằng cẩu hữu vây quanh Tần Vân, tất cả đều là học sinh Quốc Tử Giám.
Tần Vân hu lạnh nói: "Tô Nhị Cẩu, hôm nay ngươi trốn không thoát! Lúc trước ngươi đánh ta một roi, lát nữa ta muốn trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần!"
Một đám người không nói võ đức, cùng nhau xông về phía Tô Nhị Cau.
Bọn họ vẫn là không biết lợi hại của Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu là có thể đánh vài tên côn đồ ở trên phố, mấy học sinh Quốc Tử Giám da thịt non mịn sao là đối thủ của cậu?
Tiểu ác bá mười bốn tuổi, khiến cho bọn họ kiến thức cái gì gọi là lực lượng của người thiếu niên.
Tô Nhị Cẩu đánh tất cả một đám người đều nằm sấp xuống, đương nhiên Tần Vân cũng không thể trốn, Tô Nhị Cẩu đánh cậu ta đến kêu phụ gọi mẫu.
Nếu chuyện chỉ là tiến triển đến đây, cũng không có gì.
Nhưng cố tình ở khoảnh khắc Tô Nhị Cẩu đánh Tần Vân, Tiểu Trúc Lâu sửa một nửa phía sau đổ xuống.
Xà nhà đè nặng vô số gậy gỗ và cây gậy trúc âm ầm ầm lăn xuống dưới, trong khoảnh khắc đè mọi người ở phía dưới.
Mấy người bị vô số bó củi, gậy trúc đề trên mặt đất, tiếng kêu sợ hãi và tiếng kêu rên không ngừng, nhưng bởi vì vùng địa thế này heo lánh, lại có hung danh nháo quỷ, bởi vậy cho dù là ban ngày ban mặt cũng gần như không người đi ngang qua.
Bởi vậy gào cũng không có bất kì tác dụng gì.
Tần Vân sợ tới mức hoang mang lo sợ, vừa dùng sức đẩy trọng lượng trên người, vừa gân cổ lên hét: "Mấy người các ngươi! Mau tới cứu ta! Nhanh lên! Ta sắp bị đè chết rồi!"
Mấy người không phải không muốn cứu cậu ta, là mẹ nó tự thân khó bảo toàn !
Bọn họ cũng bị đè chặt!
Ai có thể dự đoán được tiểu trúc lâu này nói đổ là đổ.
Tiểu trúc lâu vốn là muốn xây thành một tòa gác mái ba tầng, cái giá đặt lên thật cao, có thể nghĩ tất cả nguyên liệu sập xuống có bao nhiêu đáng sợ.
Chân của một giám sinh Quốc Tử Giám rất nhanh mất đi tri giác.
"Lưu Thâm, ngươi đổ máu!"
Đồng bạn bên người nói với cậu ta.
Sắc mặt cậu ta biến đổi: "Chỗ nào, đổ máu chỗ nào?" Đồng bạn quay đầu nói với cậu ta hắn: "Chân... Chân của ngươi đổ máu!"
Lưu Thâm sợ hãi đến chết khiếp.
Chân cậu ta đổ máu, mà cậu ta không hề hay biết...
Này không chỉ có không an ủi chút nào, ngược lại khiến trong lòng cậu ta tràn ngập sợ hãi!
Cậu ta bắt đầu lớn tiếng kêu khóc: "Người đâu— cứu mạng 一"
Tô Nhị Cấu là hiện trường duy nhất không kêu phụ gọi mẫu.
Không phải cậu không sợ hãi, nói đến cùng cậu cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, sao có thể làm được nhìn thấu sinh tử?
Chẳng qua cậu lớn lên gập ghềnh từ nhỏ, rõ ràng nhất, dưới loại tình huống này la to cũng không có bất kì trợ giúp gì, ngược lại sẽ mất thể lực của mình.
Ngực cậu đè rất đau, dưới eo bụng dần dần tê dại.
Duy chỉ có thể hoạt động chính là một đôi cánh tay.
Chỉ là cậu cũng không đẩy được tầng lớp bó củi trên người.
Rốt cuộc, mấy người Tô Kỳ và Tô Ngọc chạy tới.
Tổng cộng bốn người, hai anh em, Trương công tử và một người xa phu.
Mấy người nhìn "Phế tích" trước mắt, nháy mắt ngơ ngẩn.
Tô Ngọc kinh hãi: "Tại sao lại như vậy?”
Sắc mặt Tô Kỳ trở nên ngưng trọng lên, cậu ấy nghe được đám người Tần Vân quỷ khóc sói gào, chỉ không nghe thấy tiếng của Tô Nhị Cẩu.
Trương công tử lúng ta lúng túng nói: "Ta... Ta không rõ ràng lắm... Không phải chuyện của ta... Không phải ta làm..."
Tô Ngọc nhìn cậu ta một cái.
Hai người huynh đệ vòng quanh phế tích một vòng.