Chuong 729: Toan Luc Nghi Cach Cuu Vien 1
Chuong 729: Toan Luc Nghi Cach Cuu Vien 1Chuong 729: Toan Luc Nghi Cach Cuu Vien 1
Tuy là như thế, hai người cũng vẫn ném xa phu mà ở phía sau.
Bọn họ đến hiện trường trước mắt.
Nhìn phế tích chồng chất như núi nhỏ, Tô Tiểu Tiểu nhíu mày lại.
"Nhị Cau đâu?"
Nàng hỏi.
"Đại cal Biểu muội!"
Tô Kỳ nhìn thấy Tô Mạch, như tìm được người tâm phúc.
Cậu nói với hai người: "Nhị Cẩu bị đè ở phía dưới, Tân Vân bên cạnh ở cậu ấy, mấy người khác ở đầu kia."
Lúc này Tần Vân cũng nghe thấy tiếng của Tô Mạch, cậu ta giống như thấy một cây rơm rạ cứu mạng: "Đại biểu ca! Đại biểu ca cứu ta! Mau cứu ta —"
Cậu ta còn có thể kêu đến mười phần trung khí như thế, có thể thấy được tuy cậu ta cũng là bị đè nặng, nhưng lại không tính nghiêm trọng.
"Tam đệ đi thông báo cho tổ phụ, mặt khác, người Công Bộ hẳn là cũng sắp tới rồi." Tô Kỳ nói xong, vô cùng xấu hổ mà cúi đầu.
Là cậu ta không chăm tốt cho nhị cẩu, mới khiến Nhị Cẩu gặp tai họa bất ngờ.
Tô Mạch nhìn gác mái đan xen sụp xuống, vẻ mặt trở nên phức tạp.
"Nhị cẩu, đệ có thể nghe được ta nói chuyện không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi với phía dưới.
Cộc.
Là tiếng Tô Nhị Cẩu gõ cây gậy trúc.
Tô Tiểu Tiểu ở bên cạnh thật cẩn thận bò xuống.
Ánh mắt tỷ đệ hai người giao nhau ở khe hở đan xen.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Tỷ thấy đệ, đệ đau không?”
Cộc.
Tô Nhị Cẩu lại gõ một cái.
Đau.
Tỷ, Nhị Cau đau quá.
Tô Tiểu Tiểu cũng đau.
Cái loại trong lòng như kim đâm, không chịu khống chế này.
Kiếp trước, nàng chưa từng có cảm nhận như vậy. Nàng nhìn thiếu niên bị đè ở dưới phế tích.
Đó là đệ đệ của nàng, là người thà rằng mình đói bụng, cũng muốn để nàng ăn cơm no, cũng là người đời này nàng dùng hết toàn lực cần phải đi bảo vệ.
"Nhị Cẩu, đệ không được ngủ, đệ trò chuyện với tỷ tỷ."
Rất nhanh, người Công Bộ cũng tới.
Hôm nay cũng là khéo, nửa đường Trương công tử đã gặp được phụ thân, biết được người Công Bộ trùng hợp xây dựng rầm rộ ở phụ cận, cậu ta vội vàng nói chuyện tiểu gác mái sụp xuống.
Công Bộ cộng phân bốn tư —— Công Bộ Tư, Truân Điền Tư, Ngu Bộ Tư, Thủy Bộ Tư.
Phụ thân Trương công tử là lang trung Công Bộ Tư.
Lang trung nơi này cũng không phải đại phu dân gian, mà là chức quan chưởng quản chuyện riêng của Công Bộ.
Phẩm cấp không cao, từ ngũ phẩm, nhưng thuộc về là có thực quyền.
Trương đại nhân nói: "Loại chuyện này không nên đi bẩm báo Kinh Triệu Phủ sao? Là ẩu đả khiến cho, thuộc vê án mạng."
Chức trách giữa các đại nha thự Kinh Thành phân chia là rất rõ ràng, không được tùy ý dò bàn tay vào nha thự khác, đây là tu dưỡng cơ bản làm quan.
Trương công tử nói: "Chỉ là nơi đó đều sụp! Người Kinh Triệu Phủ có thể phá án bắt người, để cho bọn họ đi động những đầu gỗ đó, bọn họ nào hiểu?"
Cậu ta ôm lấy cánh tay lão phụ thân nhà mình, làm nũng nói: "Phụ thân, thân phụ của con, xin người, người nhanh dẫn người đi xem đi, người lại đi chậm khiến mấy bọn họ bị đè chết sống sờ sờ..."
Trương đại nhân gọi tới một tiểu lại phía dưới: "Ngươi đi Kinh Triệu Phủ một chuyến, bẩm báo chuyện một phen, mặt khác, nói rõ ràng người xảy ra chuyện khẩn cấp, gác mái sụp xuống, Công Bộ chúng ta cũng đi hiện trường sửa gấp."
"Vâng!"
Tiểu lại lĩnh mệnh đi.
Trương đại nhân nói với nhi tử: "Làm quan là có rất nhiều đường cửa, không phải con muốn như thế nào thì sẽ như thế, cũng không phải con có thể làm, là có thể buông tay đi làm, hiểu rõ chưa? Con phải suy xét chu toàn các mặt!"
Trương công tử không hiểu cũng giả vờ hiểu: "Đã biết, phụ thân! Chúng ta nhanh đi cứu người đi!"
Sau khi tới hiện trường, tình huống vô cùng không lạc quan.