Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 78 - Chuong 79: Duoc Pham 1

Chuong 79: Duoc Pham 1 Chuong 79: Duoc Pham 1Chuong 79: Duoc Pham 1

"Ở chỗ các ngươi có thể bày sạp sao?" Thằng nhóc hỏi Nô bộc.

"Không được." Nô bộc một mực từ chối.

Tô Nhị Cẩu nói với Tô Tiểu Tiểu: "Tỷ, tỷ xemIl"

Tô Tiểu Tiểu trâm ngâm một lúc: "Đợi gặp được Thẩm Xuyên hỏi hắn xem chuyện gì xảy ra."

"Còn gặp hắn nữa à?" Tô Nhị Cẩu bĩu môi nói thâm: "Chúng ta cũng không gặp được hắn ta, cửa lớn cũng không vào được!"

Tô Tiểu Tiểu xoay người: "Vậy thì đi cửa sau?"

Tô Nhị Cẩu sửng sốt: "Cái gì?"

Nửa khắc sau, hai người đến được cửa sau của thư viện Ngô Đồng.

Ở đây thì yên tĩnh hơn so với cửa trước, người gác cổng là một ông lão già nua.

Ông lão cầm một cái ấm trà ngồi trên ghế, nhìn có vẻ như sắp ngủ rồi.

Mùa đông giá rét, có thể ngủ trong gió lạnh cũng là một loại bản lĩnh.

Tô Nhị Cẩu nhỏ giọng nói: "Tỷ, nếu người này cũng không cho chúng ta đi vào thì sao?"

"Thử xem đã."

Tô Tiểu Tiểu đã chuẩn bị kế hoạch xấu nhất, nếu cửa sau cũng không thể vào, vậy thì nàng sẽ ở thư viện đợi học sinh tan học.

"Đại gia, ta tìm Thẩm Xuyên." Tô Tiểu Tiểu nói với lão đại gia.

Ông lão hé một mí mắt, miễn cưỡng liếc nàng một cái, rồi nhắm mắt lại.

Đây là ý gì?

"Ta có thể vào không?”

Lão đại gia tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

"Ngài không nói lời nào, ta có thể đi vào nhé."

Tô Tiểu Tiểu ngừng lại một chút, nói với Tô Nhị Cẩu nói: "Đệ đi đợi ở cửa trước, nếu Thẩm Xuyên từ cửa đó đi ra, đệ nói với hắn ta tỷ đã vào trong tìm hắn rồi."

Tô Nhị Cẩu nói: "Vâng, tỷ!"

Tô Tiểu Tiểu đi vào thư viện.

Thư viện Ngô Đồng rất lớn, kỳ thật nàng cũng không biết Thẩm Xuyên ở đâu.

Một học sinh mặc đồng phục trắng đi lướt qua nàng.

Nàng gọi đối phương lại: "Vị công tử này, xin hỏi ngươi nhìn thấy Thẩm Xuyên không?”

Đối phương cổ quái nhìn nàng, không biết là đang buồn bực trên đời lại có cô nương mập mạp như thế, hay là đang suy nghĩ cô nương mập map này làm sao lại tới tìm Thẩm Xuyên.

Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Hắn ta tìm ta mua chút đồ, ta tới đây giao hàng."

"Thì ra là thế." Đối phương gật đầu, chỉ tay về hướng Đông Nam: "Hắn hẳn là đang đi học, nếu ngươi đến đưa đồ thì đưa đến sân kia ấy."

"Cảm ơn”"

Tô Tiểu Tiểu nói cám ơn rồi bước đi theo hướng đối phương chỉ.

Dọc đường đi, nàng không quên ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Thì ra đây chính là thư viện cổ đại, không tinh xảo ngăn nắp như trong phim truyền hình, chỉ là một căn nhà bình thường.

Thỉnh thoảng có tiếng phu tử giảng dạy và tiếng các thư sinh lang lãng đọc sách truyền đến, Tô Tiểu Tiểu nghe mãi, bất tri bất giác đã đến tòa đình viện kia.

Một hạ nhân đang quét tuyết, thấy một thôn nữ béo ú đến, không khỏi dừng lại.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta tìm Thẩm Xuyên."

Hạ nhân nhìn nàng thật sâu, không nói gì, xoay người dẫn nàng vào viện.

Hắn ta bảo Tô Tiểu Tiểu ở sương phòng chờ, còn hắn ta lại đi ra ngoài làm việc.

Tô Tiểu Tiểu đặt gùi ở trên bàn, ngồi ghế đợi một lúc, định bụng đi hỏi hạ nhân, khi nào Thẩm Xuyên lại đây.

Khi nàng ra khỏi phòng, trời lại bắt đầu đổ tuyết, những bông tuyết lớn rơi xuống như những chiếc lông ngỗng vô thanh vô thức.

"Ồ? Người vừa rồi đâu rồi? Sao không thấy nữa?"

Tô Tiểu Tiểu đành phải quay về sương phòng đợi tiếp.

Lúc nàng đi ngang qua cửa gian phòng thứ hai của viện Nguyệt Lượng, nàng nghe thấy tiếng ho khan mãnh liệt của một nam nhân từ gian phòng phía sau truyền đến.

"Thẩm Xuyên, là ngươi sao?" Nàng hỏi

Tiếng ho càng ngày càng nghiêm trọng, kèm theo nôn khan, gân như muốn ho ra cả ống phổi.

Tô Tiểu Tiểu cau mày, nhanh chóng bước đến gian phòng ấy.

Không phải Thẩm Xuyên.
Bình Luận (0)
Comment