Chương 789: Dùng Sức Mạnh Để Nghiền Nát 4
Chương 789: Dùng Sức Mạnh Để Nghiền Nát 4Chương 789: Dùng Sức Mạnh Để Nghiền Nát 4
Tuy nhiên, khi đến gần hơn thì bọn họ dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
Quá yên tĩnh.
Giống như mọi người trên thuyên đều đã chết!
Không, tất cả bọn họ đều đang đứng, nhưng tại sao lại... không tiến hành phản công lại họ?
Khi nhìn thấy rõ bù nhìn đứng trên thuyên không phải là bình lính thực sự thì bọn họ mới nhận ra mình đã bị lừa.
Trên tất cả các tàu chiến, chỉ có lính đánh trống là thật, và bây giờ... những người lính đó đã bị chúng bắn chết rồi...
Không, những người đó không phải bị bọn họ bắn rơi xuống nước mà là chính họ nhảy xuống nước.
Nhưng bọn họ vẫn không hiểu đối phương làm vậy để làm gì.
Lúc này, một mũi tên rực lửa từ xa phóng tới, bắn xuyên qua nòng súng trên tàu chiến.
Cái thùng sáng lên và nổ tung!
Hai mươi chiếc tàu chở đầy dâu hỏa phát nổ và bốc cháy trên biển, toàn bộ tàu chiến địch chìm trong biển lửa.
Giành chiến thắng trọn vẹn mà không phải mất một binh lính nào!
Nếu đây không phải là tướng quân tài năng thì có thể là ai chứ?
Cũng giống như Cảnh Tuyên Đế, người chấm bài cũng đọc bài thi của Tần Giang trước, khi đó cũng cảm thấy rằng không ai có thể làm tốt hơn, nhưng mà sau khi xem hết bài thi của Tô Thừa thì tất cả mọi người đều cảm thấy như bản thân mình đã trải qua.
Điều đó khiến người ta sôi máu!
Cảnh Tuyên Đế siết chặt tay, một lúc lâu cũng không nói được câu nào.
Bài thi được đưa xuống dưới cho các quan viên chuyền tay nhau đọc.
Sau khi các quan chức đọc xong thì sự ngưỡng mộ của họ dành cho Tô Thừa đã lên đến đỉnh điểm.
Có hai nguyên nhân, thứ nhất là cách này thực sự bất ngờ và hoàn hảo, thứ hai là do sự kỳ vọng của mọi người đối với Tô Thừa quá thấp.
Cho dù Tô Thừa chỉ làm được ba phần thì bọn họ cũng sẽ rất ngạc nhiên, nhưng Tô Thừa lại làm được chín và mười phần, điều này chẳng phải khiến người ta càng ngạc nhiên hơn sao?
Cảnh Tuyên Đế trầm giọng nói: "Cái này thật sự là do ngươi tự trả lời sao?"
Tô Thừa nói: "Đúng vậy! Nếu như ngươi không tin thì ta có thể vẽ lại cho ngươi xem. Công công gì đó, phiên ngươi cho ta mượn giấy bút được không?" Phúc công công lo lắng nhìn Cảnh Tuyên Đế bên cạnh.
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nói: "Không cần!"
Hắn ta đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tần Giang đang hôn mê bất tỉnh: "Tần Triệt, thắng!"
Trong một chiếc xe ngựa trên đường cái, Tô Tiểu Tiểu và Tô Kỳ mới dùng khăn tay lau vết bẩn cuối cùng trên mặt.
Tô Thừa bước lên xe ngựa. Ông vừa vén rèm, vừa cười hì hì chui vào: "Con gái!"
Ông cũng thấy Tô Kỳ: "Ồ, con cũng ở đây à?"
Ông không quá nhiệt tình với Tô Kỳ.
Dù sao cậu ấy cũng chẳng phải con gái mập mạp của ông.
Tô Kỳ khách sáo chào hỏi: "Thúc... Thúc phụ."
Thúc phụ nhớ lại rồi à? Sao lại gọi cậu ấy như vậy?
Tại sao cậu ay lại cảm thấy lo lắng?
Tô Thừa hờ hững ho khẽ, không biết có được coi là trả lời hay không.
Tô Thừa quan sát hai người một lượt, rồi hỏi: "Con gái, hai đứa làm gì thế? Sao mà ướt sũng như vậy? Rơi xuống nước à?"
Tô Kỳ lén liếc nhìn nha đâu mập.
Không phải rơi, mà là nhảy xuống.
Tô Tiểu Tiểu tỉnh rụi nói: "À, Tô Kỳ rơi xuống sông, ta kéo hắn lên."
Tô Kỳ rơi xuống sông: "..."
"Hắt xì!"
Tô Kỳ hắt xì.
Nước tháng tư rất lạnh, sao tiểu nha đầu này lại không làm sao?
Tô Thừa đưa cho Tô Kỳ một chiếc khăn.
Tô Kỳ vô cùng cảm động, thúc phụ đúng là thương tai
Tô Thừa: “Che mũi miệng vào, đừng lây bệnh cho con gái ta.'
Tô Kỳ: "..."