Chuong 816: Vao Cung 1
Chuong 816: Vao Cung 1Chuong 816: Vao Cung 1
Tiêu Trọng Hoa nghiêm mặt nói: "Phu hoàng, nàng đã kết hôn lúc ở nông thôn rồi, phụ hoàng hy vọng nhi thần cưới một người có phu quân rồi hay sao?”
Cảnh Tuyên Đế không quá để ý nói: "Nếu con có người trong lòng, nạp làm sườn phi là được."
"Phụ hoàng.......
"Be hại Be hại"
Toàn công công vô cùng lo lắng đi tới,'Xảy ra chuyện lớn rồi! Thái Hậu lão nhân gia ngài ấy... Té xỉut"
Cảnh Tuyên Đế biến sắc: "Cái gì!"
Thái Hậu đột nhiên phát bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, một đám thái y lấy Hồ Cửu Sinh cầm đầu tụ tập ở Vĩnh Thọ Cung, khẩn cấp bàn bạc phương án trị liệu.
Vẻ mặt Cảnh Tuyên Đế đầy uy nghiêm đi vào tẩm điện của Thái Hậu.
Nhìn Thái Hậu với bộ dạng tiều tụy trên phượng sàng, khí tràng của Cảnh Tuyên Đế lạnh tới cực điểm.
"Đến tột cùng vì sao lại thành ra thế này? Không phải nói là Thái Hậu đã có chuyển biến tốt đẹp hay sao?”
Cả nhóm Thái y câm như hến, không dám hé răng.
Hồ Cửu Sinh tự thêm can đảm cho mình, chắp tay nói: "Bẩm bệ hạ, sau khi thân đổi mới phương thuốc cho Thái Hậu, bệnh của Thái Hậu quả thật đã có chuyển biến tốt đẹp..."
Cảnh Tuyên Đế trầm giọng nói: "Vậy vì sao lại đột nhiên té xỉu?"
Hồ Cửu Sinh cũng rất buồn bực, nhưng ông ta không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không sẽ khiến người hoài nghi y thuật của mình.
Ông ta chắp tay nói: "Chuyện này... Xin cho vi thần bắt mạch cẩn thận cho Thái Hậu."
Cảnh Tuyên Đế áp lửa giận trong lòng xuống, đáp ứng thỉnh cầu của Hồ thái y.
Hồ Cửu Sinh bắt mạch xong, biểu tình có chút khó xử.
"Thế nào?" Cảnh Tuyên Đế hỏi.
Hồ Cửu Sinh kiên trì nói: "Thái Hậu... Ưu tư quá nặng..... -
Thanh âm Cảnh Tuyên Đế trầm xuống: "Ưu tư quá nặng, ưu tư quá nặng, trừ câu này ra ngươi không biết nói gì khác hay sao? ! Ngươi là thái y, tram gọi ngươi đến, là để ngươi chữa bệnh cho Thái Hậu, không phải để ngươi cả ngày dùng một câu ưu tư quá nặng để qua loa với trãm!"
Tâm tình hoàng đế đã kích động đến mức có chút khác thường.
Hồ thái y thật sự có chút oan uổng. Mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của Nam Dương Vương, năm nào mà Thái Hậu không bị bệnh một lần vào mấy ngày này?
Tất cả đều là vì tưởng niệm Nam Dương Vương.
Tục ngữ nói rất đúng, tâm bệnh cần tâm dược tâm y, Thái Hậu sa vào nỗi đau xót vì mất đi đứa con cả, đám thái y bọn họ có biện pháp nào chứ?
Nếu muốn hỏi, vì sao lúc trước chịu được, lúc này lại không chịu được, thì còn không phải là vì Thái Hậu ngày một già đi, thân thể xương khớp không bằng lúc trước nữa, sau này mỗi năm đều sẽ hung hiểm hơn năm trước.
Mà Cảnh Tuyên Đế cũng biết bệnh của Thái Hậu là tâm bệnh, nên mới lửa giận công tâm.
Là ông ta giết Nam Dương Vương, là ông ta hại Thái Hậu mắc tâm bệnh, Thái Hậu trừ việc tưởng niệm đứa con cả, cũng ngày ngày thống hận tiểu nhi tử là ông ta.
"Trẫm mặc kệ các ngươi có biện pháp gì, nếu như không chữa được bệnh cho Thái Hậu, thì các ngươi liệu mà xách đầu tới gặp ta!"
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Một tên thái y nhỏ giọng hỏi.
"Viện phán đại nhân, ngài có biện pháp gì không?”
Một tên thái y khác hỏi.
Hồ Cửu Sinh thâm nghĩ, nếu ta mà có biện pháp thì tốt rồi.
"Thật ra không phải y thuật của chúng ta không tốt, thật sự là. .... " Một tên thái y khác nói được một nửa, bị Hồ Cửu Sinh trừng mắt, thức thời nuốt xuống.
Hồ Cửu Sinh trở lại Thái Y viện, lục ra một quyển chép tay ố vàng từ một đống sách thuốc cổ xưa.