Chương 838: Cha Con Đấu Đá 2
Chương 838: Cha Con Đấu Đá 2Chương 838: Cha Con Đấu Đá 2
Một mình ngồi khóc thầm ở bậc cửa sau hẻm.
"Đây không phải Đỗ Quyên sao?"
Một bà vú già ở Nhân Tâm Đường bưng ki đi tới.
Đỗ Quyên vội lau nước mắt, giả bộ bình tĩnh ngồi thẳng người.
Bà vú già cười cười, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, nói: "Ngươi đừng sợ, ta không phải do Nhân Tâm đường phái tới, ta giúp quét tước lau dọn ở vài cửa hàng, nơi này của các ngươi có thiếu người không?"
Đỗ Quyên khut khit lắc đầu, giọng nghẹn ngào nức nở: "Không thiếu, ngày nào Tào đại tẩu cũng dọn dẹp, thỉnh thoảng ta và Oanh Nhi cũng giúp đỡ làm chút chuyện."
Bà vú già nghi hoặc nói: "Ngươi không phải y nữ sao? Sao còn giúp quét dọn?”
Đỗ Quyên nói: 'Lúc bận rộn, sẽ phải làm nhiều việc hơn."
Bà vú già đau lòng thay nàng ấy, nói: "Hay y nữ Nhân Tâm đường cũng không làm mấy việc bẩn thỉu mệt nhọc kia, họ chỉ phụ trách đỡ đẻ và chữa bệnh cho phụ nhân. Ôi, Tay ngươi bị sao vậy?"
"Không có gì.' Đỗ Quyên kéo tay áo che tay lại.
Bà vú già kéo tay Đỗ Quyên: "Ôi, ngươi bị phỏng à? Sao không bôi thuốc mỡ? Đệ Nhất Đường của các ngươi tốt xấu gì cũng là một y quán lớn, chẳng lẽ lại keo kiệt chút thuốc mỡ à? Cô nương gia bị sẹo thì không ổn đâu. Ngươi xinh đẹp như vậy, sau này nhất định có thể gả vào một gia đình tốt."
Đỗ Quyên không nói chuyện.
“Người chờ một lát.'
Bà vú già đặt ki xuống, đi vào Nhân Tâm đường, không bao lâu sau mang ra một hộp kem trị phỏng: "Cho ngươi, cháu ta dùng rồi, rất có hiệu quả."
"Cảm ơn." Đỗ Quyên nhỏ giọng nói.
Vú già khuyên: "Nếu ngươi làm ở đây không vui thì đổi chỗ khác mà làm, ngươi ưa nhìn thế này, tay chân cần mẫn, sợ gì không tìm được việc?"
Đỗ Quyên cúi đầu nói: "Ta là nha đầu ký tử khế, không đi được. Trừ phi ta góp được đủ bạc chuộc thân... Nhưng đó là một khoản bạc rất lớn... Ta làm cả đời sợ là cũng tích không đủ."
Mắt bà vú già lóe lên: "Nếu... có người sẵn lòng chuộc thân cho ngươi thì sao?"
Đỗ Quyên lau nước mắt: "Đông thẩm nhi, ngươi đừng nói giỡn, một hạ nhân như ta, làm gì có người nào bằng lòng thay ta chuộc thân?”
Đông thẩm nhi vỗ vỗ tay nàng ấy: 'Kỳ thật, chuyện này không khó." Phong thu chi.
Tô Tiểu Tiểu lay hạch đào trong bình.
Tô Mạch không ở đây, người khác lột hạch đào quá xấu.
Nàng nhíu mày, ráng ném một viên vào miệng.
Cọt ket...
Cửa bị đẩy ra.
Tiểu Vi Tử thò đầu vào.
"Cá mắc câu rồi?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tiểu Vi Tử cười hì hì: "Ngài cứ yên tâm đi, bà chủ!"
Tô Tiểu Tiểu lại nhặt một viên hạch đào.
"Nhân Tâm Đường, vốn định cho các ngươi ba tháng, nhưng ai bảo các ngươi đâm đầu tìm đường chết, vậy thì đừng trách ta thu lưới sớm!"
Hì hì hil
Tôn chưởng quầy: Ngươi cười trông âm hiểm quá xá...
Đêm nay Vệ Đình ở đây, để hắn tắm rửa cho ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ ghét bỏ ra mặt.
Muốn nương tắm rửa cho chúng.
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Hai tháng nữa các ngươi sẽ tròn ba tuổi, không phải trẻ con, không thể để nương tắm rửa cho các ngươi nữa."
Tiểu Hổ xù lông: "Ba tuổi vẫn là cục cưng!"
Đại Hổ nghiêng đầu: "Nhưng cha bảy tuổi còn đòi nương tắm rửa."
Vệ Đình: “Ai nói vậy?”
Đại Hổ: "Bà nội."
Vệ Đình ho nhẹ một tiếng: "Ba ấy nói lung tung, cha không có."
Đại Hổ tiếp tục bóc phốt: "Cha bốn tuổi còn đái dầm trên giường, ta hai tuổi đã ngưng rồi!"
Vệ Đình: Đó là do uống nhiều canh đậu xanh!
Nghịch tử... Ngươi rốt cuộc đào bao nhiêu lịch sử đen của cha ngươil
Bất luận thế nào, Vệ Đình bây giờ là người lớn.
Nắm đấm của hắn cứng nhất, hắn mới là người quyết định.