Chương 851: Đình Ca Kiêu Ngạo! 2
Chương 851: Đình Ca Kiêu Ngạo! 2Chương 851: Đình Ca Kiêu Ngạo! 2
Tô Tiểu Tiểu ôm lấy, ngón tay mập mạp lần mò bên trong.
Từng hạt đầy đặn, hình dạng hoàn chỉnh.
Nàng lấy một viên ném vào miệng, thỏa mãn nheo mắt lại.
Thật ra Tô Mạch không hiểu hạch đào có gì ngon mà khiến nàng mê mẩn như vậy.
"Còn chưa chúc mừng thúc phụ thắng Tần Giang." Tô Mạch nói.
Tô Tiểu Tiểu thờ ơ nói: "Ồ, việc nhỏ. Sao các ngươi đi lâu quá vậy? Không gặp chuyện gì chứ?"
Tô Mạch nói: "Mưa to khiến núi sạt lở, làm sập cầu và đường chính, cũng phá hủy mấy thôn trang. Chúng ta không sao, chỉ khổ thôn dân địa phương. Hạt giống vừa gieo trồng đã ngập hết trong nước.'
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Thương vong nặng ne không?”
Tô Mạch lắc đầu: "Thương vong không lớn, có lẽ là trong cái rủi có cái may. Tổ phụ còn đang cứu trợ thiên tai, bảo ta vê kinh xem tình hình của các ngươi trước."
"Lão Ngũ đâu?" Tô Tiểu Tiểu lại hỏi.
Tô Mạch hơi khựng lại: "Trốn rồi."
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt: "Hả?"
Tô Mạch bất đắc dĩ thở dài: "Lão Ngũ là vậy đó, không chịu ở nhà. Đánh cũng vô dụng."
Hai vị đệ đệ khiến người ta đau đầu nhất nhà, một là lão tứ, một là lão ngũ.
Hai đứa là một cặp song sinh, tính cách lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Lão Tứ quá im lặng, lão Ngũ thì quá ồn ào, không giống hài tử bình thường.
Tô Mạch lại nói: "Ngoài ra, chúng ta chậm trễ mấy ngày ở đó còn do một nguyên nhân khác, chúng ta phát hiện cứ điểm ẩn náu của một giáo phái, tổ phụ định giải quyết nó."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bạch Liên giáo?"
Lần này đến lượt Tô Mạch kinh ngạc: "Ngươi biết?"
Tô Tiểu Tiểu vội nói: "Ta không biết hành động của các ngươi, chỉ là mấy ngày trước ta có nghe nói vài chuyện liên quan đến Bạch Liên giáo, những thi thể dưới lầu các kia chính là giáo đồ của Bạch Liên giáo."
Tô Mạch nhíu mày: “Còn có việc này?"
Tô Tiểu Tiểu lại nhón một viên hạch đào: "Là tin tức do Tiêu Trọng Hoa tra được, hẳn là không sai đâu."
Tô Mạch nhìn nàng với biểu cảm khá phức tạp: "Ngươi và Tam hoàng tử..." Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Ta không có quan hệ gì với hắn hết, Cảnh Dịch nói cho ta biết."
Tô Mạch: Nha đầu này đã bắt cầu đến Uy Vũ Hầu phủ rồi...
Tô Mạch nhìn thoáng qua cửa cung, hỏi: "Cung Học còn chưa tan lớp, sao ngươi ra sớm thế?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mấy ngày nay ta xin nghỉ, không cần đi học."
Tô Mạch khó hiểu: "Tại sao xin nghỉ?"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Chữa bệnh cho Thái hậu."
Tô Mạch: Ta thật sự mới rời đi vài ngày thôi ư?
Từ hoàng cung về ngõ Lê Hoa sẽ ngang qua Đệ Nhất Đường, Tô Tiểu Tiểu tiện đường đi lấy mấy vị dược liệu.
Tô Mạch tới đối diện mua kẹo hồ lô cho ba đứa nhóc.
Hồ Bích Vân trùng hợp cũng đang mua kẹo hồ lô cho đệ đệ.
Nhác thấy Tô Mạch, trái tim nàng giật thót, ánh mắt lập tức bối rối.
Nàng ta vén tóc mai ra sau tai, dịu lại mặt mày, dịu dàng hành lễ ngang vai ngang vế.
"Tô công tử."
Tô Mạch thản nhiên gật đầu, không nói chuyện với nàng ta.
"Bốn xâu kẹo hồ lô."
"Xong rồi công tử, tổng hết nửa lượng bạc."
Giá đường lại tăng.
Tô Mạch là công tử Hầu phủ cẩm y ngọc thực, đương nhiên sẽ không chú ý tới giá tiền, hắn ta trả bạc, câm kẹo hồ lô tôi xoay người rời đi.
"Chờ đã."
Hồ Bích Vân gọi hắn ta lại, hai má ửng đỏ tiến lên, hai tay nâng khăn trắng như tuyết, nhẹ giọng nói: "Tô công tử, khăn của ngươi rớt rồi."
Tô Mạch không nhúc nhích.
Xa phu thấy thế bước nhanh tới, nhận lấy khăn từ tay Hồ Bích Vân: "Đa tạ cô nương."
Hồ Bích Vân thêm dũng khí, ngượng ngùng nhìn Tô Mạch.
Nhưng từ đầu đến cuối Tô Mạch không cho nàng ta bất kỳ một ánh mắt nào, hắn ta thẳng đi về phía Tô Tiểu Tiểu đang ra khỏi Đường Đệ Nhất.