Chương 865: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 1
Chương 865: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 1Chương 865: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 1
Lúc nay mà bản thân nếu như không kịp tránh ra, sợ rằng lồng ngực cũng bị nó xuyên qua mất!
Tiêu Độc Nghiệp lạnh lùng nhìn vê hướng người vừa tập kích mình.
Mũi chân Tô Tiểu Tiểu móc lên một cái, một chiếc ghế gỗ bay lên, sau đó nàng trở mình, mũi chân đạp mạnh một cái, ghế gỗ liền hướng về lồng ngực Tiêu Độc Nghiệp mà bay tới!
Ghế gỗ to như vậy, không dễ tránh như ngân châm.
Tiêu Độc Nghiệp vội bắt chéo hai cánh tay lên đỡi
Điều khiến hắn ta bất ngờ chính là, hắn ta vậy mà lại bị ghế gỗ ép lui vê sau mấy bước!
Sức lực thật là đáng sợi
Hắn ta lôi thôi mà ổn định lại bộ dạng mình, không dám tin tưởng mà nhìn về Tô Tiểu Tiểu vừa bước xuống khỏi long sàng.
Nha đầu quê mùa đến từ nông thôn đã nói đâu?
Tô Tiểu Tiểu kéo Công chúa Tĩnh Ninh bảo vệ sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Độc Nghiệp, hiện rõ sát khí.
"Không, được, động, nàng, ấy!"
Chiêu thức của Tô Tiểu Tiểu dùng để đánh Tiêu Độc Nghiệp quả thực nhìn rất đẹp!
Mọi người dường như đã nhìn thấy được thời niên thiếu của Tân Thương Lan.
Tất nhiên Tần Thương Lan không tuấn tú như vậy.
Rõ ràng là thân hình của một nữ tử, nhưng khí chất anh hùng của một chàng thiếu niên lại lóe lên giữa hai hàng lông mày của nàng.
Cái gì gọi là khăn trùm đầu (ý chỉ phụ nữ) không khước từ đấng mày râu, nếu như đặt vào hoàn cảnh này thì lại đúng.
Trong đại điện không một tiếng quạ, tiếng sẻ.
So với sự kinh ngạc của mọi người, thì trong mắt Tiêu Độc Nghiệp chỉ lóe lên một luồng sát khí.
Hắn ta lại sắp tấn công lân nữa, và lần này hắn ta sẽ lại không thủ hạ lưu tình.
Đúng lúc này, có một tiếng ho được truyền đến từ long sàng khiến cho trái tim của hắn ta bị kinh động!
Phúc công công là người gần long sàng nhất nên ông ta liền bò người qua đó. Nhìn thấy Cảnh Tuyên Đế đang ho sặc sụa, ông ta liền vui sướng đến mức cực độ mà rơi nước mắt!
"Bệ hạ... Bệ hạ ngài không sao rồi... Ngài sống lại rồi... Ngài không cần phải chết rồi..." Bởi vì từ chết hay không chết này luôn là một điều cấm ky, theo lý Phúc công công phải bị trị tội, nhưng lúc này không ai quan tâm đến nó.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người của Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh Tuyên Đế đang ho khan, yếu ớt giơ tay lên, chắc có lẽ là do ngực quá khó chịu rồi...
Phúc công công vội vàng nắm lấy cổ tay của Cảnh Tuyên Đế, và hiện tại cổ họng ông ta đang nghẹn ngào vì kích động.
Ông ta rưng rưng nước mà mắt nhìn về phía mọi người: 'Bệ hạ có mạch đập rồi... có rồi... Bệ hạ sống lại rồi..."
Cảnh Tuyên Đế vừa từ cõi chết trở vê nên mọi người đã thở phào nhẹ nhõm.
Có thật tâm hay không thì tạm thời vẫn còn chưa nói được, nhưng nhìn bề ngoài thì có vẻ như khắp chốn đều vui mừng
Hiền phi liền lấy khăn tay ra lau mắt, hơn nữa bà ta còn kéo lấy tay của Huệ An công chúa, nước mắt lưng tròng lao mà về phía nàng ta.
"Bệ hạ, ngài làm cho thân thiếp bị dọa sợ chết khiếp rồi..."
Khi *Phụng Liễn vừa đến thì thái hậu vội buông chuỗi tràng hạt trong tay xuống, và bình tĩnh nói: "Hồi cung."
(Phụng: chim phụng, Liễn: xe của tiên đi. Sách Nho chép: Tây Vương Mẫu đi trên cỗ xe chim phụng đến yến tiệc với Mục Vương. Nghĩa thông thường: Cỗ xe đẹp rực rỡ, nó thường dùng cho các nữ nhân trong cung)
"Người không vào xem một chút sao?" Chưởng sự thái giám liền nhỏ giọng hỏi.
Thái hậu liếc nhìn một cách lạnh lùng.
Chưởng sự thái giám vội vàng cúi đầu xuống: "Thưa vâng, vậy thì vê Vĩnh Thọ Cung ạ, bởi vì người còn đang bệnh, nếu ở bên ngoài lỡ bị trúng gió nữa thì phải làm sao ạ?"