Chuong 87: Thoa Man 1
Chuong 87: Thoa Man 1Chuong 87: Thoa Man 1
"Tỷ, lang trung đó đã nói gì với tỷ ở trong phòng vậy?”
Trên đường trở về, Tô Nhị Cẩu hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu thở hổn hển nói: "Trước khi trả lời câu hỏi của đệ, ta nghĩ chúng ta cần tìm một chiếc xe bò."
Hôm nay nàng ấy đã đi bộ quá nhiều, tới giờ đôi chân nhỏ mập mạp của nàng ấy đã không thể cử động nổi nữa.
Tô Nhị Cẩu vội vàng nói: "Tỷ tỷ, ở chỗ này chờ ta, ta tới chợ thuê xe bò!"
Chỉ có thể như vậy thôi, thân hình nhỏ nhắn mập mạp của nàng thật sự không chịu nổi sự vất vả như thế.
Tô Nhị Cẩu đi tới chợ, hôm nay Lý lão đầu không có lên trấn, đó là xe bò của thôn khác.
Sau đó Tô Nhị Cau thành công quên mất chủ đề vừa rồi.
Khi hai người trở vê thôn thì đã là buổi chiều.
Ở cổng thôn, mấy người dân làng đang lấy nước từ giếng cổ, nhìn thấy Tô Béo Nha và Tô Nhị Cẩu từ ngoài thôn trở vê, họ cũng không ngạc nhiên như mấy ngày trước nữa.
Cái nhà này hình như đột nhiên thay đổi tính tình, đặc biệt là Tô Béo Nha, những người dân trong thôn nhìn thấy nàng lên núi kiếm củi, lại thấy nàng ra bờ sông giặt quần áo, nàng cũng đi sớm và về muộn cả ngày. Nghe đâu bảo lên trấn làm ăn kinh doanh gì đó.
"Lần trước ta nhìn thấy nó ngồi xe bò của Lý lão đầu, nó còn trả tiền xe cho Lý lão đầu tiên xel" Thím Ngô nói.
"Ta cũng nhìn thấy!" Tức phụ Tô gia cũng phụ hoạ theo.
Thím Ngô lại nói: "Này, ngươi nói xem... Bị sao vậy nhở? Tại sao Tô Béo Nha đột nhiên biến thành một người khác vậy? Không phải bị ma ám đấy chứ?"
"Phi Phi! Ngươi từng thấy ma ám thành như vậy rồi?"
Người lên tiếng là Châu thị, một người nữ nhân tâm ba mươi tuổi, nhưng lão gia gia hơn tuổi khá nhiều, nhìn trông như đã 40 tuổi rồi.
Thím Ngô: "Vậy sao nó lai一一"
Châu thị hu một tiếng: "Còn thế nào được nữa? Mới được một người phu quân tốt chứ sao ! Nếu ta cũng có một người lang quân đẹp trai như vậy, ta cũng chẳng ăn không ngồi rồi đâu!"
Dân làng phá lên cười.
Cười thì cười nhưng lang quân của Tô Béo Nha thật sự rất anh tuấn, đến mức chỉ cần nhìn hắn một cái là trái tim đều muốn tan chảy.
Tức phụ nhà họ Tôn nói : "Tại sao Tô Béo Nha lại tốt số như vậy?” Châu nói: "Tốt số có ích gì? Một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu! Thật đáng tiếc cho tiểu lang quân đó."
Mọi người đều đồng ý sâu sắc.
"Ta không cho phép các người nói tướng công ta như vậy."
Giọng nói nhỏ nham hiểm của Tô Béo Nha đột nhiên vang lên từ phía sau mọi người, nàng nhìn lên trời hét lớn dài.
"Nếu tướng công là phân bò vậy thì nam nhân mấy người là gì? Hố phân à?”
Mọi người: ”...'
Tô Tiểu Tiểu thành công khiến dân làng câm nín, sau đó tâm trạng vui vẻ rời đi.
Tô Cẩm Nương ôm một cái làn đi tới.
Nàng ta chào hỏi các đại thẩm và đại nương trông thấy bộ dạng mọi người khó chịu như ăn cám nuốt rau, nàng ta không nhịn được hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Châu thị nhìn bóng dáng mập mạp phía xa của Tô Béo Nha lạnh lùng trừng mắt : "Tô Béo Nhat"
"Đại Nha bị sao vậy?" Tô Cẩm Nương hỏi.
Gia đình Tô xưa là một gia đình có học thức, Tô Cẩm Nương chưa bao giờ gọi thẳng bằng biệt danh Tô Béo nha như những người khác trong làng, nàng luôn gọi là Đại Nha.
Châu Thị chửi bới: "Nghe không tiếng người ấy mà, rõ ràng là phân trâu mà lại cho rằng mình là hoa nhài không đấy! Cũng không biết bỏ ra bao nhiêu tiền mới mua được phu quân ở rể như vậy! Nó còn không nhìn lại xem bản thân nó xứng hay sao?”
Tức phụ nhà họ Tôn trêu bà: "Nàng ta không xứng, nữ nhi bà thì xứng chắc?”
Dân làng lại được một phen cười lớn.