Chương 870: Lôi Pháp 3
Chương 870: Lôi Pháp 3Chương 870: Lôi Pháp 3
Tĩnh Ninh công chúa nói một cách lạnh lùng: “Ngươi đừng lánh nặng tìm nhẹ nữa, chưa nói đến chuyện lấy thuốc giải độc. Vậy còn chuyện trong thuốc thoa ngoài da có độc thì người nói thế nào đây?"
Hồ Cửu Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Độc trong thuốc thoa ngoài da là do đệ đệ ta bỏ vào, ta thừa nhận hắn ta có tội, nhưng việc này có liên quan gì đến ta? Các người có thể hù dọa Ngô chưởng quỹ, nhưng đừng lừa dối ta không hiểu pháp luật của Đại Chu!"
Chu di cửu tộc là loại hình phạt, sớm đã bị tiên đế bãi bỏ rồi, trừ phi ủng hộ chiêu binh lập đội, hoặc có âm mưu chiếm đoạt ngai vàng, nếu không thì sẽ không mang lại tổn hại nào cho gia đình.
"Vậy sao?"
Giọng nói của một chàng thiếu niên cất lên, cùng với đó có một nam nhân ăn mặc như người hầu bị đá vào.
Người hầu này không ai khác, chính là dược đồng của Hồ viện phán.
Và người đá hắn ta, chính là Tô Mạch.
Trên tay của Tô Mạch vẫn đang cầm một cái hũ đựng đầy tro bụi.
Trong đống tro tàn có giấy bị cháy, nhưng nó chưa cháy hoàn toàn, và có thể lờ mờ nhìn thấy một số chữ viết còn sót lại.
"Lừa dối... tiêu hủy bằng chứng..."
Sau khi được một số vị thái y nhận dạng, thì họ xác nhận rằng đó là chữ viết của Hồ thái y.
Toàn thân của Hồ Cửu Sinh đang không ổn rồi.
Đây là tờ giấy mà ông ta nhờ dược đồng đưa cho Hồ nhị gial
Hồ nhị gia, đầu của ngươi chỉ để chứa phân hay sao?
Ngay cả một mảnh giấy cũng không thể đốt sạch được!
Thật ra sớm đã bị tiêu hủy sạch sẽ rồi, đây chẳng qua chỉ là đồ giả mà Vệ Đình tạo ra mà thôi.
Nội dung của tờ giấy đã bị bọn họ ép hỏi dược đồng nói ra.
Tất nhiên, sau khi đọc lên việc làm làm nổi lên phong ba rối loạn này, dược đồng không hiểu hết.
Dược đồng thành thật trả lời: "Sáng sớm tinh mơ hôm qua, trước khi lão gia ra ngoài thì có gặp nhị gia, và nhị gia có nói, bảo hạ nhân trong lúc Tô đại phu điều chế và sắc thuốc thoa ngoài da thì bỏ vào một ít thuốc độc, lần này nhất định phải làm cho Tô đai phu đẹp mặt!"
Nói cách khác, ông ta là kẻ hiểu rõ tình hình. Khi ông ta đến Vĩnh Thọ cung, bởi vì thuốc vừa mới sắc và còn nóng, cho nên Cảnh Tuyên Đế vẫn chưa uống.
Ông ta hoàn toàn có cơ hội để ngăn chặn nó.
Người khác không quan tâm thì cũng bỏ đi, nhưng ông ta thân là huynh trưởng của kẻ hành hung, lại là mệnh quan triều đình, *thực quân chi lộc, đảm quân chi ưu, cho nên ông ta phải có nghĩa vụ tận trung với cương vị chức trách của mình!
*Thực quân chỉ lộc, đảm quân chỉ ưu: ăn lương của vua, thì phải gánh vác nỗi lo của vua.
Hành vi của ông ta đã cấu thành tội mưu hại ở một mức độ nào đói
Tự Khanh của Đại Lý tự đã đi bắt Tĩnh Đường Mộc...
Kìa, đây không phải là công đường, ông ta bất chợt cảm thấy bị bắt một mình thì thật cô đơn lạnh lẽo, cho nên ông ta đành tự va vào đùi mình!
"Hồ Cửu Sinh! Ngài còn gì để nói nữa không!"
"Nếu không có gì để nói, vậy bổn quan sẽ nói thay ngài!"
"Mưu hại bệ hạ, theo luật phải chém đầu. Người đâu! Mang tội phạm Hồ Cửu Sinh giam vào Đại Lý tự! Chờ ngày mang ra chém.”
Hôm qua Tô Tiểu Tiểu đã rời cung muộn, thậm chí còn đi ngủ rất muộn, cho nên vào sáng đã ngủ quên.
Sau khi thức dậy thì việc đầu tiên nàng làm là sắp xếp hộp sơ cứu của mình lại một chút.
Nàng nhìn thấy lọ thuốc màu đen mà hiệu thuốc tặng nàng lần trước, nói là thuốc nhưng thực ra nàng chưa từng mở nó ra lấy một lần.
Tiểu Hổ bước vào và chỉ vào vật trong tay nàng mà nói: "Nương, nó đều là khuôn mẫu à? Là trứng đen à?”