Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 883: Tau Tau Thô Bao, Ngang Ngược 1

Chương 883: Tau Tau Thô Bao, Ngang Ngược 1 Chương 883: Tau Tau Thô Bao, Ngang Ngược 1Chương 883: Tau Tau Thô Bao, Ngang Ngược 1

Không đợi Tô Tiểu Tiểu giết thêm lần thứ ba và lần thứ tư, Trân thị đã lên tiếng nói chuyện: "Tứ đệ muội, ta cảm thấy trà này uống rất ngon, ngọt ngọt, lại còn có một chút mùi thơm của sữa thoang thoảng. Thất đệ muội, đây là loại trà gì vậy, hương vị của nó không giống với những loại trà mà ta đã từng uống trước đây."

Tất cả mọi người đều đồng thanh, tâng tầng lớp lớp mà ho khan: "Khụ, khụ, khụ!"

Trân thị có hơi bối rối.

Tưởng thị kéo ống tay áo của nàng ta, nhỏ giọng nói: "Tại sao tỷ lại gọi nàng ấy như vậy? Không phải trước đó chúng ta đã đồng ý với nhau sẽ ra oai phủ đầu nàng ấy sao, nếu không thì sau này Tiểu Thất sẽ không thể đứng thẳng lưng ở nhà của nàng ấy nữa, có phải tỷ cũng không muốn Tiểu Thất bị người ta bắt nạt đúng không?”

"Ồ" Trần thị đột nhiên tỉnh ngộ mà nhận ra, nàng ta đặt tách trà lên bàn, đặc biệt trái với lương tâm của mình mà nói: "Trà của muội pha không ngon."

Vừa mới dứt lời, nước mắt của nàng ta đã không nhịn được mà chảy xuống từ khóe miệng.

Vào đúng lúc này, từ ngoài sân truyên đến tiếng bước chân của những đứa trẻ.

"Đại Hổi Nhị HổiI Tiểu HổI"

Đó là tiếng gọi í ới đây kích động của lão Thái Quân.

Năm vị thiếu phu nhân cùng nhau run lẩy bẩy.

Người đã quen sử dụng cây quải trượng suốt bao nhiêu năm tháng, hóa ra lại có thể tức giận đến mức như vậy sao?

"Thái nãi nãi!"

“Thái nãi nail

"Thái nãi nãi!"

Đồng thời đi kèm với tiếng gọi nho nhỏ, ríu rít truyên đến kia, ngay cả đại thiếu phu nhân Trử thị cũng không thể ngôi yên được.

Cả bốn người họ đều đồng loạt nhìn nàng ta.

Chử thị nghiêm mặt lại, vừa định mở miệng nói chuyện.

"Là bọn Đại Hổ đã quay trở về." Tô Tiểu Tiểu vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Không được rồi, không thể chịu đựng được nữa...

Sự áp bức của Đại tẩu không còn tác dụng!

Bốn người họ vội vàng đứng dậy, chen lấn, xô đẩy tranh nhau lao ra ngoài.

Trử thị hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đi theo họ. Vệ lão thái quân và Lý ma ma dẫn ba đứa trẻ đi vào trong viện.

Vệ lão thái quân vứt cây quải trượng của mình đi, mỗi bên bà ấy lại dắt một đứa trẻ, Lý ma ma cũng dắt theo một đứa nhóc, tay còn lại của đang cầm cây quải trượng.

"Thái nãi nãi đến thăm các con, các con có cảm thấy vui hay không?" Vệ Lão Thái Quân đôn hậu, hiên hòa mà hỏi.

"Dạ vui ạ!" Đại Hổ hoạt bát, lanh lợi mà trả lời lại.

"Nhị Hổ cũng cảm thấy vui nữa ạ."

"Tiểu Phủ cũng vui al

"Ha ha!" Rất hiếm khi Vệ Lão Thái Quân lại cười lớn thành tiếng thế này.

"Nào các con mau đi gặp các bá mẫu của mình đi".

Vệ lão thái quân chỉ tay vào năm người đứng ở trong sân, lần lượt giới thiệu từng người một: "Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu, Tam bá mẫu, Tứ bá mẫu, Ngũ bá mẫu."

Những đứa trẻ không đủ lớn để hiểu được bá mẫu có nghĩa là gì, nhưng sau một vài năm nữa chúng sẽ hiểu được.

Ba đứa trẻ rất ngoan ngoãn, bọn trẻ gọi năm vị bá mẫu bằng chất giọng mềm mại, ngọt ngào.

Năm người họ đều choáng váng trước ba chiếc bánh bao nhỏ phúng phính, dễ thương đang ríu rít gọi mình này.

Bọn trẻ này là con của Tiểu Lục và tiểu quận chúa sao?

Những đứa trẻ trong rất đáng yêu, dễ thương quá đi mất!

Tưởng thị như trực chờ sắp khóc: "Thật sự trông rất giống Tiểu Lục khi còn nhỏ..."

Mọi người nhìn dáng vẻ không nói nên lời kia của nàng ta, như thể nàng ta đã từng nhìn thấy Tiểu Lục khi còn nhỏ vậy.

Chỉ có điều, đôi lông mày và cái đầu tròn trịa của bọn nhóc thật sự trông rất giống Tiểu Lục, còn khuôn mặt và cái mũi kia thì giống tiểu quận chúa.
Bình Luận (0)
Comment