Chương 890: Thừa Nhận Chân Tướng Sự Thật 2
Chương 890: Thừa Nhận Chân Tướng Sự Thật 2Chương 890: Thừa Nhận Chân Tướng Sự Thật 2
Vệ lão thái quân yêu thương, cưng chiều Vệ Đình như con thân sinh nhưng vẫn phải xem hắn như trụ cột để dựa dẫm, chỉ vì Vệ Đình là nhi lang đã trưởng thành duy nhất ở Vệ gia.
Huyết mạch của Vệ gia nhất định phải do hắn gánh vác.
Vệ Đình suy nghĩ một hồi, nói: "Khả năng cao là bên cạnh gia gia của con có nội gián."
Vệ lão thái quân hỏi: "Sao con lại nói như vậy?”
Vệ Đình phân tích một cách hợp lý: "Con tin vào lòng trung thành của tổ phụ đối với Hoàng đế và đất nước, đây là lý do đầu tiên. Thứ hai, sau khi tổ phụ xảy ra chuyện không bao lâu, cuộc nổi dậy của khởi nghĩa vũ trang ở phía Đông đã nổ ra. Quân nổi dậy và Đông Ngô nội ứng ngoại hợp, Tần Thương Lan phụng chỉ chinh phạt phía Đông, cho dù ông ấy muốn làm hại phụ thân và đại ca thì cũng nằm ngoài tâm với của ông ấy. Chúng ta trở lại với trận chiến giữa Đại Chu và Bắc Yến. Mặc dù tổ phụ không còn nữa, nhưng phụ thân và các ca ca đều là những vị tướng dũng cảm và tài giỏi, vậy tại sao họ đều chết trong tay Bắc Yến?"
"Tình báo mà thám tử mang về được nói nhị ca tham lam quyên lực, rơi vào kế vườn không nhà trống của Bắc Yến. Bắc Yến lấy nhị ca làm mồi nhử, khiến phụ thân và đại ca rơi vào một cái bay khác."
"Bọn con đã nghĩ qua rồi, nhưng điều này không hợp lý. Nhị ca quả thực rất bốc đồng, trước đó huynh ấy đã bị bắt một lần, phụ thân vì cứu huynh ấy mà suýt bị mù một mắt. Ngoài ra, thám tử là người của Vệ gia chúng ta... chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng."
"Chỉ có thể nói, kẻ phản bội này biết rất rõ Vệ gia chúng ta, những lời dối trá mà hắn ta bày ra đều phù hợp với tính cách của mọi người."
"Có lẽ kẻ phản bội này đang ở ngay cạnh chúng ta."...
Khi trời tối dân, Tô Thừa giữ cả nhà của Vệ lão thái quân ở lại dùng bữa tối, nhưng bà ấy lịch sự từ chối.
Đến đây đã là quá mạo hiểm rồi, nếu ở lại lâu hơn, bị người khác phát hiện sẽ không ổn.
"Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, hôm khác thái nãi nãi lại đến thăm các con."
Vệ lão thái quân ôm ba đứa tằng tôn không nỡ rời đi.
Năm vị phu nhân cũng hôn hôn, ôm ôm, bế từng đứa bé lên, nhân tiện xoa đầu chúng.
Sau đó, ba đứa trẻ đáng thương phát hiện ra rằng lượng tóc của chúng dường như đã giảm đi phần nào.
Tô Tiểu Tiểu kho thịt và sườn, định gói một ít để nữ quyến Vệ gia mang về nếm thử.
Lam thị thản nhiên nói: "Vệ gia chúng ta thiếu mấy miếng thịt đó sao?"
Vệ lão thái quân để Lý ma ma nhận một hộp thịt kho.
Sau khi đến Vệ phủ, mọi người trở về viện của mình. Viện của Tưởng thị và Trần thị gần nhau nhất nên họ cùng nhau tản bộ trở vê.
Đi được nửa đường, Tưởng thị bắt đầu ngửi thấy mùi trên người của Trần thị.
"Sao thế?" Trần thị hỏi.
Ánh mắt Tưởng thị sắc bén: "Trên người ngươi giấu thịt!"
"Ta không có." Trần thị phủ nhận.
Tưởng thị nắm lấy tay áo phải nặng trĩu của nàng ta, hỏi: "Trong này có gì thế?"
Trần thị bị bắt tại trận chỉ có thể thành thật thú nhận: "Thất đệ muội cho ta đấy."
"Chúng ta có năm người, tại sao chỉ mình tỷ có?"
"Bởi vì các ngươi đều không thèm mà."
Tưởng thị không nói nên lời.
Không phải là họ không muốn, mà là tứ tẩu không muốn, sau đó mọi người đều cảm thấy xấu hổ khi tay không vào nhà.
Thịt kho rất thơm, suốt chặng đường trên xe ngựa vừa nảy, Tưởng thị đã muốn ăn lắm rồi.
Trần thị hối lộ: "Ta cho muội một nửa, nhưng đừng nói cho tổ mẫu biết."
Tưởng thị bình tĩnh nói: "Hiem lạ gì chứ? Muội chưa từng ăn đồ ngon sao? Muội thèm thuồng món thịt kho do nha đầu kia làm lắm sao?”