Chuong 904: Ban Hon 3
Chuong 904: Ban Hon 3Chuong 904: Ban Hon 3
Cảnh Tuyên De nói đến tường tận đường hoàng, nói trắng ra là không hy vọng hai nhà kết thông gia.
Nét mặt Thái hậu xuất hiện một tia không tán đồng.
Thực ra nếu như chỉ hôn cho bất kỳ người nào khác, Cảnh Tuyên Đế cũng sẽ không ngang ngược can thiệp, nhưng sao cứ nhất định phải là hai nhà Tần - Vệ.
Thái hậu hừ lạnh nói: "Làm sao người biết nhất định sẽ làm khó hắn chứ? Không chừng hắn cũng đồng ý lấy nha đầu đó kìa."
Cảnh Tuyên Đế cười nói: "Mẫu hậu, ngay cả Huệ An mà Vệ Đình cũng không nhìn trúng, lại nhìn trúng một bàn nha đầu* lớn lên ở nông thôn sao?"
*nha đầu mập.
Thái hậu nói: "Hoàng đế, bất cứ chuyện gì cũng không thể nói quá tuyệt đối."
Cảnh Tuyên Đế cười nhạt, nói: 'Mẫu hậu không tin, trẫm chứng minh cho mẫu hậu xem."
Cảnh Tuyên Đế là một người làm việc nhanh nhẹn, ngày hôm sau liền truyền Vệ Đình lên điện Kim Loan.
Ông ta muốn trước mặt bá quan văn võ, để Vệ Đình từ chối hôn sự trước mọi người.
"Chư vị ái khanh, trước khi các khanh dâng bản tấu, trẫm có lời muốn hỏi Vệ Đình."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Cảnh Tuyên Đế nghiêm mặt nói: "Đêm qua ngươi cứu Thái hậu, cũng cứu được một vị thiên kim thế gia, có chuyện này phải không?”
Vệ Đình hờ hững nói: "Người thần cứu là Thái hậu, còn về người khác, thân không quen biết, cũng không muốn quen biết."
Ông ta biết chắc mà.
Vệ Đình căn bản không để tiểu bàn nha đầu kia vào mắt.
Cảnh Tuyên Đế mỉm cười nói: "Vậy được, để tram nói cho ngươi biết, người ngươi cứu là tôn nữ ruột của Tần Thương Lan, tuy rằng nàng ấy lớn lên trong dân gian, nhưng thực sự là thiên kim chính tông hàng thật giá thật của phủ Hộ Quốc Công. Hai người các ngươi đã môn đăng hộ đối, lại có duyên phận này, không chừng là ý trời. Trẫm có ý muốn chỉ hôn cho hai người các ngươi, không biết có đồng..."
Vệ Đình soạt một cái vén vạt áo, quỳ một chân xuống: "Thần tạ chủ long ân!"
Cảnh Tuyên Đế: "... !!"
Cảnh Tuyên Đế không ngờ rằng Vệ Đình lại làm như vậy với mình, thực sự ông ta không thể chấp nhận nổi! Sao hắn lại cảm ơn phước này của hoàng đế chứ?
Khí chất của hắn mọi ngày đâu rồi?
Cho chó ăn rồi sao?l
Cảnh Tuyên Đế rất sợ hãi, đến mức ông ta không thể kìm được lời nói của mình sau một khoảng thời gian.
Thành thật mà nói, các bá quan văn võ cũng bị sốc.
Họ cũng có vẻ rất bối rối.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hình như hoàng đế đã ban hôn, nhưng lại giống như chưa ban hôn.
Mau chốt là Vệ Đình lại không hề từ chối!
Thay vào đó hắn lại cảm tạ ơn phước này của hoàng đế sao?
Hoàng đế còn chưa nói xong, hắn đã tạ ơn vì ân phước này rồi!
Cái quái gì vậy-
Cả triều văn võ lặng ngắt như tờ.
Hôm nay thái hậu không tới, nhưng vì để cho hoàng đế chứng minh cho mình xem, bà ấy đã phái Trình Công Công đến.
Trình Công Công canh giữ ở bên ngoài điện Kim Loan.
Hắn ta không tận mắt chứng kiến, thật sự.
"Ngươi...' Hoàng đế hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tìm lại được âm thanh của mình,'Cũng không cần miễn cưỡng với mình như thế, ngươi là công thần Đại Chu, tổ phụ của ngươi là nguyên lão của hai triều, tất cả Vệ gia đều là những người trung thành..."
"Be hạ." Vệ Đình ngắt lời Cảnh Tuyên Đế, giọng nói mang âm điệu bất bình nói,'Thần không muốn xuất gia nữa."
Cảnh Tuyên Đế cắn răng đáp: "Trẫm cho ngươi xuất gia lúc nào?"
Vệ Đình: "Lần trước."
Cảnh Tuyên Đế nghẹn không nói lên lời.
Vệ Đình tiếp tục nghẹn lời.
Đương nhiên, giọng điệu ủy khuất này cần phải được kiểm soát.
"Lần trước bệ hạ đã ban hôn cho vi thần, vi thân không đồng ý, bệ hạ phạt vi thân xuất gia làm hòa thượng.”
Cảnh Tuyên Đế tức giận đến mức muốn ngã ngửal