Chuong 92: Hop Tac 2
Chuong 92: Hop Tac 2Chuong 92: Hop Tac 2
Cái này thì có giải thích đằng trời rồi.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh đứng dậy, giả vờ chỉnh lại vạt áo của Vệ Đình
" Đã bảo với chàng rồi vết thương vẫn chưa lành đây, chàng hãy kiêm chế chút."
Vệ Đình: ”....
Mọi người: ”...'
Người phải kiềm chế không phải là nàng sao.
Tô Tiểu Tiểu ho nhẹ dưới cái nhìn một lời khó nói của mọi người cứ thế bước trở về phòng.
Sau khi đóng cửa, nàng ngã xuống giường và lấy gối che đầu lại!
Ahhh! Xấu hổ quá đi!
Đêm đó, ba đứa nhỏ lại mang theo gối đến đông phòng.
" Nhị Cẩu, nệm của ngươi không phải đang được phơi khô sao?" Tô Tiểu Tiểu ở trong phòng khách hỏi Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu bực bội nói: "Bọn chúng lại tè lên giường của phụ thân!"
" Các con cố ý sao?" Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc hỏi.
Ba đứa trẻ đáng yêu lắc đầu
Tô Tiểu Tiểu nghi ngờ bế ba đứa nhỏ lên giường từng đứa mội.
Trời còn chưa sáng, Tiểu Ngô Thị lại tới giúp Tô Tiểu Tiểu như thường lệ.
Khi nàng ấy sắn tay áo rửa cải khô muối chua, Tô Tiểu Tiểu dùng ánh mắt sắc bén để ý đến vết sẹo trên cánh tay cô.
"Bà bà ngươi đánh?"
Lần này Tô Tiểu Tiểu không có ý định giả vờ như không nhìn thấy nữa.
Tiểu Ngô Thị cam một nắm cải khô muối chua, hơi do dự, nhưng vẫn nói: "Là... chuyện xảy ra lúc sáng hôm qua.
Đại Ngô thị mắng Tiểu Ngô Thị mang trứng về nhà thân phụ, từ mẫu, lôi hai đứa nữ nhi của Tiểu Ngô Thị ra trút giận, Tiểu Ngô Thị đỡ mấy cái giúp nữ nhi mình.
Trong trí nhớ, đây không phải là lân đầu tiên Tiểu Ngô Thị bị đánh, tuy nhiên, Tiểu Ngô Thị chưa bao giờ phàn nàn ra bên ngoài, Tô Tiểu Tiểu sống ở ngay bên cạnh cho nên luôn có thể nghe thấy tiếng đánh đập mắng chửi thậm tệ.
Tô Tiểu Tiểu cũng không vội hỏi nàng ấy sau này có dự định gì khác không mà nói: "Sau này ngươi ngày nào cũng đến hả?” Tiểu Ngô Thị gật đầu.
Hai nhà ở sát vách, nàng ấy cũng không đi xa cho nên hàng ngày đến đây cũng không có vấn đề gì.
Tô Tiểu Tiểu lấy vắt mì ra và nói: "Ta sẽ trả lương hàng tháng cho ngươi."
Tiểu Ngô Thị vội trả lời: "Ta không cần tiền lương!"
Tô Tiểu Tiểu buồn cười nói: "Làm gì có ai làm mà không nhận tiền công? Ta cũng đâu phải Chu Bái Bì."
"Chu... cái gì Bì á?" Tiểu Ngô Thị không hiểu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mỗi sáng ngươi đều đến đây giúp ta làm đồ ăn. Việc này vất vả lắm, sau này nếu làm ăn phát đạt thì sẽ càng vất hơn. Hơn nữa, ba đứa nhỏ còn phải thường xuyên nhờ ngươi trông nom ngươi vốn đã có hai đứa nhỏ rồi, vì vây đây cũng không phải việc dễ dàng gì."
Tiểu Ngô Thị nói: 'Không sao, Mai Tử cũng có thể giúp ta trông một chút."
Mai Tử là nữ nhi lớn của gia đình Tiểu Ngô Thị, bé con tám tuổi, rất ngoan và hiểu chuyện.
Ba tiểu đậu đinh chạy quanh thôn chính là Mai Tử luôn theo sau chúng.
"Hơn nữa... Đại Hổ bọn chúng, khá dễ chăm sóc."
Đây không phải là lời nói dối, nhận thức của ba đứa trẻ vê những thứ nguy hiểm rất mạnh, chúng không bao giờ đi đến những nơi nguy hiểm và cũng chưa bao giờ rời khỏi tâm mắt của Tiểu Ngô Thị và Mai Tử.
Không khóc nháo hay tè ra quần, muốn ăn uống gì đó đều sẽ nói, muốn đi vệ sinh cũng sẽ nói
Mặc dù thường xuyên làm mấy đứa nhỏ trong thôn khóc nhưng chúng chưa bao giờ bắt nạt Mai Tử và muội muội nàng.
"Bất kể đại Hổ có dễ chăm hay không đều không thể thiếu tiền công cho ngươi được." Tô Tiểu Tiểu nói với Tiểu Ngô Thị: "Tạm thời là hai mươi đồng một ngày. Sau này khi hiệu quả tăng lên, ta sẽ tăng tiên cho ngươi."
Tiểu Ngô Thị sửng sốt.
"Hai, hai mươi đồng?”
Một ngày?
Nửa tháng được hơn nửa lượng?
Nàng ấy, nàng ấy còn kiếm được nhiều hơn Lưu Bình