Chuong 917: Tieu Tieu Ra Tay 2
Chuong 917: Tieu Tieu Ra Tay 2Chuong 917: Tieu Tieu Ra Tay 2
Nam nhân trung niên mỉm cười, kiên quyết nói: "Dai điện ha trông thấy Vệ Đình cấu kết với Bạch Liên Giáo và thành công giải cứu được công chúa Huệ An. Công lao này đã đủ chưa?”
"Vậy còn Tần Thương Lan?" Tiêu Độc Nghiệp hỏi.
Nam nhân trung niên vui vẻ cười: "Ông ta cũng phát hiện ra bí mật của Vệ Đình, bị Vệ Đình diệt khẩu.'...
"Dừng lại! Dừng lại! Ta sắp nôn rồi! ọe..."
Công chúa Huệ An một tay đỡ thành xe, một tay che ngực, có lẽ xóc nảy quá, bụng cô đang co giật dữ dội.
Hắc y nhân không để ý đến nàng ta.
"Ta thực sự sắp không được rồi... khó chịu quá... Làm ơn cho ta nghỉ một lát... Làm ơn dừng xe một lát... Oẹ...'
Công chúa Huệ An che miệng thật chặt.
Thật quá khó chịu... Thật sự quá khó chịu...
Hắc y nhân cau mày liếc nhìn nàng ta.
Cuối cùng hắn ta nói với người đánh xe: "Dừng lại một lát."
Người đánh xe dừng xe bên đường.
Công chúa Huệ An không nhịn được nữa, kéo rèm ra, không ngừng nôn ra ngoài xe.
Hôm nay không ăn nhiều, suýt nữa thì nôn ra mật.
Nàng ta nôn đến mức cả người không còn sức lực.
"Ta không muốn ngồi xe ngựa nữa..."
Hắc y nhân thờ ơ nói: "Nôn xong chưa? Non xong rồi thi đi."
"Khoan đã." Công chúa Huệ An nắm lấy khung cửa: "Cho, cho ta nôn một lát nữa đã..."
Công chúa Huệ An không còn gì để nôn nữa rồi, nhưng nàng ta thật sự không muốn tiếp tục chịu xóc nảy nữa, nên có thể kéo được bao lâu thì kéo.
Nàng ta làm ra vẻ buôn nôn.
Hắc y nhân nhìn ra manh mối, đang định bảo người đánh xe đi tiếp.
Người đánh xe nói: "Ta đi tiểu tiện một lát".
hắc y nhân nói: "Đi xa một chút."
"Ta biết." Người đánh xe liếc mắt nhìn công chúa Huệ An: "Mang theo nữ nhân, thật phiền toái.'
Hắn ta vào rừng để giải quyết. Hắc y nhân đợi một lúc vẫn không thấy hắn ta quay lại, cau mày suy nghĩ có nên gọi hay không.
Lúc này, tiếng của người đánh xe từ trong rừng truyền đến: "A..."
Ánh mắt hắc y nhân lạnh lùng, tay trái nắm lấy sợi dây trói công chúa Huệ An trên xe ngựa, sau đó nhanh chóng rút kiếm đi vào rừng.
Công chúa Huệ An tức giận: "Đồ khốn kiếp! Thả ta ra! Thả ta rail"
Sau khi Hắc y nhân vào rừng, hắn ta nhìn thấy người đánh xe đã bị một mũi tên đâm vào tim.
Sắc mặt hắn ta tối sầm, cảnh giác nhìn chung quanh: "Là ai? Mau ra đây!"
Có đàn chim bay ngang qua khu rừng, một chùm lá bàng hoàng rơi xuống.
Vì đối thủ là cung thủ nên bản thân không được để lộ trong tâm ngắm.
Hắn ta dùng cây làm nơi trú ẩn và chú ý đến chuyển động ở xung quanh.
Đúng lúc này, một mũi tên bắn xuyên không trung, đâm thẳng vào giữa hai lông mày của hắn ta.
Hắn ta tránh sang một bên!
Mũi tên sượt qua tai hắn ta, trúng cái cây lớn phía saul
Hắn giơ tay chạm vào vành tai đau đớn, máu ấm chảy ra.
"Ngươi có thể bắn trúng ta, khá lắm!"
Trên xe ngựa, công chúa Huệ An hét lên: 'A... a a a... tránh ra...'
Nàng ta vừa nói xong thì xe ngựa phóng đi.
Hắc y nhân không quan tâm đến việc đối phó với các cung thủ sử dụng kinh công đuổi theo xe ngựa.
Sau thân cây hòe ở ven đường, công chúa Huệ An nhìn xe ngựa cùng hắc y nhân rời đi, thấp giọng nói: “Đã đi thật chưa?”
Nàng ta quay lại nhìn Tô Tiểu Tiểu đang cầm cung tên sau lưng, hất chiếc cằm nhỏ kiêu hãnh lên.
"Kỹ năng bắn cung không tồi, chỉ thua bản công chúa một chút."
Tô Tiểu Tiểu: haiz
Công chúa Huệ An nghi hoặc hỏi: "Nói, tại sao ngươi đến đây? Đêm khuya , một mình ngươi chạy ra ngoài, không thấy nguy hiểm sao?"
Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt trả lời: "Nếu đã biết nguy hiểm, tại sao còn lén chạy ra khỏi cung?"