Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 916 - Chương 922: Bảo Vệ Điểm Yếu 1

Chương 922: Bảo Vệ Điểm Yếu 1 Chương 922: Bảo Vệ Điểm Yếu 1Chương 922: Bảo Vệ Điểm Yếu 1

Người đó đến phủ Hộ Quốc Công trước.

"Thái gia nhà ta không có ở đây!"

"Đêm nay ông ấy cũng không về!"

Sâm quản sự nói thật.

Thế nên người đó đành đi đến hẻm Hoa Lê.

Người mở cửa là Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ nhìn người xa lạ trước cửa, non nớt hỏi: "Ngươi làm phiền (tìm) ai?"

Hắn ta khẽ nói: "Tần Thương Lan có ở đây không?"

Tiểu Hổ nghiêng đầu: "Cam Thương Nam là ai?"

Hắn ta nhíu mày: 'Lão Hộ Quốc Công."

Tiểu Hổ ngơ ngác nhìn hắn ta: "Lão nổi nồi? Là Hàm Mạc à?”

Hắn ta đeo mặt nạ nên tiếng không rõ lắm, hơn nữa vốn dĩ Tiểu Hổ đã nghe lơ mơ rồi nên ngốc nửa ngày vẫn không hiểu hắn ta nói gì.

Ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, hắn ta sửa mãi vẫn không được.

Sau đó Chung Sơn đến, Tiểu Hổ mới về phòng chơi.

Hắn a dưa dây buộc tóc và phong thư chứa bản đồ cho Chung Sơn, cũng lạnh lùng dặn dò: "Nói với Tần Thương Lan, để ông ta đến một mình, nếu không bọn ta sẽ giết nha đầu kial"

Nói xong, hắn ta chỉnh lạ mặt nạ trên mặt rồi rời đi với một thân sát khí.

Vấn đề nằm ở chỗ này.

Chung Sơn là một người điếc, hắn nói chuyện với người khác đều dựa vào khẩu ngữ, người này đeo một cái mặt nạ lớn trên mặt, thì Chung Sơn đọc được cái gì chứ?

Vốn dĩ Chung Sơn không biết hắn ta có nói chuyện.

Thậm chí Chung Sơn còn không biết rốt cuộc phong thư này đưa cho ai.

Hắn ta "nghe" thấy Tiểu Hổ nói với Đại Hổ, Nhị Hổ: "Người kia đến mượn nồi nồi, hắn ta muốn một cái nồi cũ."

Chung Sơn đưa thưa cho Tô Thừa.

Hầu hết khi mọi người nhìn thấy loại thư này, phản ứng đầu tiên sẽ là chủ nhân của cái dây buộc tóc bị bắt cóc.

Nhưng mạch não của Tô Thừa lại rất đặc biệt, ông vỗ đùi: "Ta biết rồi! Nhất định là Đại Nha cho người đưa đến! Nàng ấy nói cho chúng ta biết, đám người kia giấu ở ngọn núi này, bảo chúng ta mau chóng dẫn người đến tụ hợp với nàng ấy! Nếu chậm đám người kia sẽ chạy mất!" Tần Thương Lan quay đầu lập tức xuất phát cùng 3000 ky binh!

Đúng là một người dám nói, một người dám tin.

3000 ky binh đang đến.

Tân Thương Lan khẽ giơ tay, 3000 ky binh đồng loạt dừng lại, cả ngọn núi lập tức yên tĩnh.

Gió rít qua khe núi, như hơi thở quỷ mị khiến người ta vô cũng sợ hãi.

Tiểu Độc Nghiệp nhìn ky binh Tần gia dù bất động vẫn tản ra sát khí khủng bố, cảm nhận được cảm giác áp bách như có như không này.

Mặc dù Tân Thương Lan đã gần sáu mươi nhưng khí chất thần tướng của ông ấy thậm chí còn đáng sợ hơn cả quân đội.

Sống lưng Tiêu Độc Nghiệp chảy đầy mồ hôi lạnh.

Cái này quá khác so với kế hoạch rồi...

Ba nghìn ky binh... Sẽ gặm hết những người của Bạch Liên Giáo đó đến bã cũng không còn...

Ánh mắt của hắn ta bất động mà rơi xuống trên người Tô Tiểu Tiểu.

Nếu như nha đầu này không chạy trốn, vẫn là con tin trong tay Bạch Liên Giáo, vậy thì đừng nói là ba nghìn, cho dù có ba vạn ập đến thì đã sao?

Nhưng mà con này lại không còn nữa rồi...

Phía sau Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt hung ác của một tên ky binh đang chậm rãi rút con dao găm trong ống tay áo ra.

Tiêu Độc Nghiệp ở phía trước Tô Tiểu Tiểu, đương nhiên có thể nhìn thấy ngay lập tức, thế nhưng Tần Thương Lan đang ở phía đối diện của Tô Tiểu Tiểu, nên là không nhìn thấy...

Chỉ cân hắn ta bắt lấy nha đầu này lại, vậy thì mọi thứ sẽ...

Ky binh vung dao găm lên, đâm về phía cổ Tô Tiểu Tiểu.

Tân Thương Lan một tay vung lên, một cây giáo dài được bắn ra bay vút lên trời cao, phát ra tiếng rên rỉ như của lệ quỷ vang khắp bầu trời, trực tiếp xuyên thủng đầu của tên ky binh đó, làm cả người hắn ta bị bắn ra, đóng lên trên thân cây to lớn cách đó hơn mười bước.
Bình Luận (0)
Comment