Chương 94: Công Thức 2
Chương 94: Công Thức 2Chương 94: Công Thức 2
Tôn trưởng quầy lạnh lùng nói: "Nàng ây biết cách cải tiến, thế nhưng ngươi lại không thể? Mấy tên đại nam nhân làm cũng không bằng tiểu cô nương nhà người ta. Nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Cẩm Ký của chúng ta sẽ để ở đâu?"
Cẩm Ký dù sao cũng là một thương hiệu lâu đời, sức ảnh hưởng của bánh lão bà cũng không lớn lắm, dù sao thôn nữ mập mạp mỗi ngày chỉ bán được vài cái đó thôi.
Nhưng nói hoàn toàn không ảnh hưởng thì không phải, đã không ít hơn một lần ông ta nghe nghe khách hàng đánh giá rằng bánh bơ giòn của họ không ngon bằng bánh lão bà.
Thật đáng xấu hổi
"Hay là... đuổi nàng ấy đi?" Đầu bếp Lưu đề nghị.
"Ngươi cho rằng ta không muốn đuổi chắc?" Tôn trưởng quây trợn mắt.
" Nàng ấy đã cứu khách của Cẩm Ký chúng ta, bây giờ ra ngoài đuổi nàng ấy đi. Ngươi muốn để khách nghĩ gì? Hơn nữa, nàng ấy không bày hàng ở lối vào chính của Cẩm Ký. Không cản đường và không ảnh hưởng đến khách. Ngươi lấy lý do gì mà đuổi nàng ấy đi?"
Con người Tôn trưởng quây bảo xảo trá thì đúng là có chút xảo trá. Nhưng cũng có chút đầu óc trong kinh doanh, biết tầm quan trọng của hình ảnh cửa hàng, không thể làm điều gì tổn hại đến danh tiếng của mình được.
"Các ngươi tiếp tục suy xét về công thức đi, để ta suy nghĩ thêm."
Có một hàng dài người xếp hàng trước cửa Cẩm Ký như thường lệ, nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Ngay khi bánh lão bà Tô Tiểu Tiểu được bày ra, rất nhiêu khách hàng đang xếp hàng ở Cẩm Ký đã di chuyển đến trước mặt nàng.
Vì vậy ở bên chỗ nàng cũng có một hàng dài nho nhỏ ở đó.
Tất nhiên, không thể so sánh với Cẩm Ký nhưng đối với một người dám bán điểm tâm trước mặt Cẩm Ký thì đó là một cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy.
"Cô nương! Hôm nay có hạt dẻ không? Hôm qua tôi chưa ăn!"
Trong đoàn người có một thiếu niên trong đội ló đầu ra hỏi.
" Có" Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nói.
Tiểu Ngô trở về nhà thân phụ, từ mẫu và đưa cho mẫu thân số tiền xu mà Tô Tiểu Tiểu đưa cho, mẫu thân nàng ấy biết nàng sống ở nhà chồng không dễ dàng nên nói gì cũng không chịu lấy gì, chỉ là không lay chuyển được Tiểu Ngô Thị, đành phải để Tiểu Ngô Thị mang hạt dẻ về nhà.
"Con cũng muốn ăn hạt dẻ!" Một đứa bé nói. "Mua, nãi nãi mua cho con!" Một đại nương cưng chiều nói, nói xong lại nghĩ tới điều gì đó, hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Sẽ không phải đến lúc chúng ta mua thì hết đấy chứ?"
Tô Tiểu Tiểu vui vẻ nói: 'Hôm nay ta đã làm được bốn mươi hạt dẻ mà."
Đậu đỏ hai mươi, đậu xanh hai mươi và cải khô muối chua hai mươi.
Vẫn một trăm như cũ.
Hai bà cháu đã mua được nhân hạt dẻ như ý.
Bánh nhân hạt dẻ là một bài kiểm tra tay nghề nấu nướng, tuy vốn dĩ nó đã mang theo vị ngọt riêng nhưng không cho thêm đường thì không được, thêm quá nhiều đường sẽ dễ làm mất đi hương vị của chính nó, khiến cho khi ăn vào mùi vị không khác các loại bánh ngọt khác là mấy.
Tô Tiểu Tiểu đã làm nó một cách hoàn hảo giữ nguyên mùi thơm và vị ngọt của hạt dẻ, ăn vào cảm thấy hơi mềm mềm bột bột, bỏ bánh mang theo chút mùi dầu thoang thoảng, ngọt nhưng không béo ngay.
"Nãi nãi, ngon quát" Đứa bé nói.
Các vị khách khác cũng khen ngợi bánh lão bà nhân hạt dẻ.
Một trăm chiếc đã được bán hết nhanh chóng.
Tô Nhị Cẩu lẩm bẩm: "Tỷ, ta..."
Thằng bé vẫn chưa ăn được mấy cái mài
Tô Tiểu Tiểu không khỏi mỉm cười: "Để phần cho đệ rồi."
Hôm nay nàng có việc khác, buổi trưa không về kịp nấu cơm nên mang đồ ăn cho mình và Nhị Cẩu, đồng thời để lại cho Tô lão phụ và những người khác.