Chuong 940: Phat Hien 1
Chuong 940: Phat Hien 1Chuong 940: Phat Hien 1
Người chia bài thì thâm: "Co người trong nghề tới đây."
"Có kẻ gian lận a? người quản sự hỏi.
Người chia bài lắc đầu: "Ta không phát hiện."
Quản sự đầy ẩn ý nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nhìn hắn ta, sau đó lại nhìn tráng hán vừa mới ngăn cản bên cạnh, cười nói: "Bây giờ, ta có thể vào tìm người được không?”
Khóe miệng của tráng hán giật nhẹ.
Người quản sự trơ tráo không cười nói: "Cô nương, xin cứ tự nhiên."
Tô Tiểu Tiểu nhặt một túi bạc trên bàn, tiêu sái rời đi.
Nàng bước vào hậu viện của sòng bạc.
Nàng nhớ vừa rồi Vệ phu nhân đến đây, nhưng lại không biết Vệ phu nhân vào phòng nào.
Đây là một sòng bạc quy mô lớn, trong đại sảnh có một số vật dụng bình thường, có phòng đánh bạc riêng biệt, thường dùng để tiếp đón những vị khách quý.
"Phu nhân, không bằng chúng ta đi qua cách vách nói”
Giọng nói của một người đàn ông lạ phát ra từ sương phòng.
Tô Tiểu Tiểu lùi lại một bước và tiến vào một sương phòng khác ở sau lưng.
Ngay khi nàng trốn sau tấm rèm, cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Vệ phu nhân và một người đàn ông mặc quần áo lộng lẫy bước vào.
Vệ phu nhân đến bên cửa sổ, định kéo rèm ra nhưng bà ta kéo thế nào cũng không động đậy.
Vệ phu nhân lại kéo nhưng vẫn không kéo được.
Đúng lúc bà ta đang định cúi đầu xem rèm đã đóng đinh chưa thì người đàn ông trong phòng lên tiếng: "Phu nhân, mời ngồi."
Vệ phu nhân buông rèm, đi tới bàn ngồi xuống.
Người đàn ông mặc quần áo lộng lẫy tuổi không lớn lắm, nhìn qua mới ngoài ba mươi, dung mạo tuy không ngọc thụ lâm phong lắm nhưng cũng coi như là đoan chính.
Tô Tiểu Tiểu đang tự bổ não ra một vở tuồng kịch...
Không, điều này rất không đúng.
Đó là mẹ chồng tương lai của nàng, cấm bổ não đoán mol
Người đàn ông rót tách trà cho Vệ phu nhân, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Vệ phu nhân đêm khuya đến thăm sòng bạc của Lâm mỗ, không biết vì chuyện gì?" Hóa ra là ông chủ sòng bạc.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt, tiếp tục chăm chú lắng nghe, quan sát động tĩnh của hai người qua khe hở trên tấm màn.
Vệ phu nhân không uống trà, lãnh đạm nói: "Đừng nói vòng vo nữa, giao người ra đây."
Ông chủ Lâm cười: "Vệ phu nhân vừa đến đã bảo Lâm mỗ giao người. Lâm mỗ có thể hỏi một tiếng là sẽ giao người nào không?"
Vệ phu nhân nói: "Nha hoàn của ta”
Ông chủ Lâm có vẻ ngạc nhiên: "0? Sao nha hoàn của Vệ phu nhân lại ở trong sòng bạc của Lâm ma vậy?"
Vệ phu nhân lạnh lùng nói: "Còn tiếp tục nói vòng vo, ta sẽ không khách khí."
Ông chủ Lâm cười nói: "Vệ phu nhân bớt giận."
Sự kiên nhẫn của Vệ phu nhân đã cạn kiệt: "Ta không rảnh nói nhảm với ngươi. Hoặc là giao người, hoặc là...'
Ông chủ Lâm mở chiếc quạt gấp trong tay ra: "Còn gì nữa? Vệ phu nhân định xử lý Lâm mỗ thế nào? Định để con trai ngài nổ tung sòng bạc của Lâm ma à?"
Tô Tiểu Tiểu muốn biết thái độ của Vệ phu nhân đối với Vệ Đình như thế nào trước mặt người khác.
Không ngờ Vệ phu nhân lại không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta như vậy.
Ông chủ Lâm mỉm cười: "Lâm mỗ chỉ nói đùa thôi. Vệ phu nhân đừng để bụng. Hôm nay quả thực có một nha hoàn trong sòng bạc, gọi là Bình Nhi."
'Là nàng. Vệ phu nhân nói.
Ông chủ Lâm nhìn về phía cửa: "Người đâu, mời Bình Nhi cô nương tới."
Gã sai vặt đang đợi bên ngoài đáp lại rồi rời đi, không lâu sau, một tiểu nha hoàn còn trẻ tuổi đi tới.
Tiểu nha hoàn còn trẻ, chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, mặc quần áo có miếng vá, tóc rối bù, khóe miệng có vết thương.
Đôi mắt của Vệ phu nhân quét qua người nha hoàn của mình.