Chương 952: Sự Bảo Vệ Của Lão Đại 1
Chương 952: Sự Bảo Vệ Của Lão Đại 1Chương 952: Sự Bảo Vệ Của Lão Đại 1
"Phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Cảnh Tuyên Đế đang phê duyệt tấu chương thì công chúa Huệ An giận đùng đùng chạy tới.
Thái giám ở cửa ngăn nàng ta lại.
Nàng ta lạnh lùng đảo mắt nhìn: "Càn rõ! Ngay cả bổn công chúa cũng dám ngăn cản! Không muốn sống nữa saol"
Cảnh Tuyên Đế đặt tấu chương xuống, ra hiệu với Phúc công công.
Phúc công công đích thân đưa công chúa Huệ An vào.
"Phụ hoàng!" Khóe miệng công chúa Huệ An nhếch lên, nàng ta đi vòng qua bàn đọc sách, đi tới trước mặt Cảnh Tuyên Đế, bất mãn nắm lấy tay áo của ông ta.
"Phụ hoàng, Phụ hoàng phải làm chủ cho Huệ An一一"
Cảnh Tuyên Đế buồn cười nhìn nàng ta: "Con lại cãi nhau với Tĩnh Ninh à?”
Huệ An tố cáo, thì có tám chín phần đã thua Tĩnh Ninh.
Công chúa Huệ An nói: "Không phải Tĩnh Ninh. Hôm nay Tĩnh Ninh không vào cung học tập! Nàng ta xin nghỉ phép!"
Đêm qua hoàng hậu không khỏe, công chúa Tĩnh Ninh ở lại qua đêm, sáng nay đương nhiên không thể dậy được.
Cảnh Tuyên Đế đã hạ lệnh cho thái y đến cung Khôn Ninh nhìn rồi, hoàng hậu không còn dáng ngại, cẩn thận tĩnh dưỡng vài ngày là được.
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Vậy con muốn ta làm chủ gì cho con?"
Nghe có vẻ như như khi Tĩnh Ninh ức hiếp Huệ An thì ông ta có thể thay Huệ An làm chủ vậy. Trên thực tế, khi hai đứa trẻ cãi nhau, người cha như ông ta thường không thể can thiệp vào.
Công chúa Huệ An tố cáo: "Quách Linh Tê đánh con! Nàng ta dùng roi quất conl"
"Nàng ta quất con? Quất vào chỗ nào" Cảnh Tuyên Đế ngồi thẳng dậy, quan sát công chúa Huệ An từ đầu đến chân.
Công chúa Huệ An vặn vẹo ngón tay của mình và nói: "Chỉ gân một chút nữa thôi."
Cảnh Tuyên Đế trừng mắt nhìn nàng ta.
Công chúa Huệ An vô cùng tức giận nói: "Phụ thân, Quách Linh Tê thật sự đã quá đáng rồi. Cho dù nàng ta không hợp thì bắt nạt người khác cũng được đi, nhưng còn xúi giục nha hoàn chống đối lại con! Con tức giận đến mức muốn dạy dỗ nàng ta, Nhưng nàng ta lại giơ tay vung roi với con! Phụ hoàng, người lúc đó không nhìn thấy thôi, nếu như không phải có người cản lại thay con, thì gương mặt này của con đã bị đánh thành đầu heo rồi!"
Lại là Quách Linh Tê, nha đầu này không phải là cùng Tĩnh Ninh đánh nhau, thì cũng cùng Quách Linh Te huyên náo một trận, lần trước hai người không phải là tự mình đua ngựa, suýt chút nữa làm bị thương người sao?
Sao hai nha đầu này lại không he nhớ lâu chút nào vậy?
Gặp mặt liền gây gổ.
Cảnh Tuyên Đế y theo lời nàng ta nói và hỏi: "Ai đã cản cho con?"
Công chúa Huệ An nhướng mày nói: "Tiểu nha đầu của Tần gia đó."
"Ai..." Cảnh Tuyên Đế dừng một chút, cau mày nói: "Tô Đại Nha?”
Công chúa Huệ An nói: "Là nàng!"
"Sau đó thì sao?" Cảnh Tuyên Đế hỏi.
"Sau đó...' Công chúa Tuệ An yếu ớt vặn vẹo ngón tay,'Nàng quất Quách Linh Tê."
Cảnh Tuyên Đế: "..."
Công chúa Huệ An vội vàng ôm lấy vai phụ hoàng mình: "Phụ hoàng, phụ hoàng! Là Quách Linh Tê đánh con trước!"
Cảnh Tuyên Đế không nói lời nào nhìn nàng ta: "Ý con là nha đầu Tần gia đã thay con cản lại?"
Công chúa Huệ An suy nghĩ một chút: "... Đúng vậy! Nàng rất trung thành với con, nói gì nghe nấy!"
Thật khó để nàng ta xuất ra được hai thành ngữ như vậy.
Cảnh Tuyên Đế bình tĩnh hỏi: "Nàng ấy không phải là bạn của Tĩnh Ninh sao?"
Công chúa Huệ An chớp chớp mắt: "Trước đây thì có, nhưng bây giờ nàng đã nương tựa vào con, Vì con mà nàng đắc tội Quách Linh Tê! Từ giờ trở đi, con nói gì nàng nghe đấy... Thiên, thiên lôi sai đó đánh đâu!"
Tịnh Tuyên Đế đỡ trán nói: "Là thiên lôi sai đâu đánh đó."
Công chúa Huệ An cúi người nhỏ giọng nói: "Nhưng phụ thân, ta không phải thiên lôi."
Cảnh Tuyên Đế: "..."