Chương 96: Làm Ăn Buôn Bán 2
Chương 96: Làm Ăn Buôn Bán 2Chương 96: Làm Ăn Buôn Bán 2
Bên trong có một bàn một ghế, một án một sách, đều cực kì sang trọng.
Nông dân nhà quê bình thường khi lần đầu tiên tới nơi này, ít nhiêu cũng sẽ hơi không được tự nhiên lắm.
Tô Tiểu Tiểu định bảo đệ đệ thả lỏng tâm tình, không cần phải câu nệ. Mới vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Nhị Cẩu đang nằm thoải mái trên ghế ngủ một cách say sưa.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Tiểu Tiểu đi đến phòng riêng của bệnh nhân kia ngay sát vách.
Cảnh Dịch cũng ở đây.
Hắn ta vừa mới lau mồ hôi cho biểu ca.
Có tiết mồ hôi chứng tỏ nhiệt độ cơ thể đang hạ xuống.
"Cô nương đến rồi." Hắn ta nói: "Biểu ca của ta cứ sốt cao lặp đi lặp lại, tại sao lại như vậy?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Sốt cao nhiều lần trong ba năm ngày là điều bình thường, tối hôm qua và sáng nay hắn ta có thể ăn rồi?"
Cảnh Dịch gật đầu: "Ăn một chút cháo trắng."
Vậy là vẫn có chuyển biến tốt, ít nhất là có thể ăn được rồi.
Đại phu của Vinh An Đường điều trị mấy ngày liền mà không thấy có khởi sắc, nàng ấy vừa đến thì - -
Cảnh Dịch nhìn nàng thật sâu, nhớ tới đêm qua Bạch Trạch bẩm báo: "Là tiểu nha đầu thôn Hạnh Hoa, họ Tô, trong nhà có phụ thân, một người đệ đệ, cùng ba hài tử. Ba hài tử gọi phụ thân của nàng ấy là gia gia, gọi đệ đệ nàng ấy là cửu cửu, có lẽ là nhi tử của nàng ấy."
Ba đứa nhỏ, nàng ấy mới bao nhiêu tuổi?!
"Tướng công của nàng ấy..."
"Ở trong nhà không ra ngoài."
Chẳng qua chỉ là một người nam nhân nông thôn, Bạch Trạch không tiếp tục lại gần nữa.
"Sư phụ truyền dạy của cô nương là người ở đâu?" Cảnh Dịch hỏi.
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Sư phụ ta rất khiêm tốn, thường không cho ta nói ra, nhưng mà nếu mà công tử khăng khăng muốn biết thì ta cũng có thể miễn cưỡng nói cho công tử biết. Sư phụ ta họ Phù, ở hẻm Xuân Liễu."
Bạch Trạch đích xác có nói, hôm qua sau khi nàng ấy rời khỏi thư viện đã đến nhà của một hộ họ Phù là lang trung ở hẻm Xuân Liễu.
Phù. Có khi nào là Phù thái y năm đó không?
Không đúng, Phù thái y đã sớm qua đời vào nhiều năm trước rồi, tuổi tác cũng không khớp với vị lang trung kia.
"Sao thế? Công tử không tin?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Cảnh Dịch lạnh nhạt nói: "Không có, chỉ là cảm thấy rất ít đại phu sẵn lòng thu nhận nữ đệ tử”
Tô Tiểu Tiểu buông tay: "Đó còn không phải bởi vì ta có thiên phú dị bẩm, có tố chất đặc biệt hơn người? Là thiên tài ngàn năm có một sao!"
Có tố chất đặc biệt hơn người... Cảnh Dịch nhìn cơ thể mập mạp của nàng, khóe miệng co rút.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta phải bắt đầu điều trị cho bệnh nhân rồi, làm phiền đợi ở ngoài phòng?”
Cảnh Dịch xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu như đang lơ đãng nói: "Đúng rồi, sau này muốn biết điều gì thì có thể trực tiếp hỏi ta, không cần cho người lén lút leo lên mái nhà của nhà ta nữa."
Cảnh Dịch nắm chặt tay thành quyền.
Với khinh công của Bạch Trạch... lại có thể bị một nàng tiểu thôn nữ phát hiện ra?
Tô Tiểu Tiểu thu hết phản ứng của hắn ta vào trong đáy mắt.
Rất tốt, quả nhiên tối hôm qua là do hắn ta làm.
Tô Tiểu Tiểu mặt không cảm xúc đi ngang qua, ngay trước mặt hắn ta, đóng sầm lại rồi chốt cửal
Cảnh Dịch: "..."
Tô Tiểu Tiểu lấy ra chiếc túi cứu thương từ trong giỏ, vừa rồi Tô Nhị Cẩu lục thấy chiếc túi này, nhưng mà thằng nhóc không mở túi vài này ra.
Nàng lấy ống nghe ra, nghe nhịp tim và tiếng hô hấp của đối phương, không được coi là đã cải thiện nhiều lắm.
"Xem ra hiệu quả của việc uống thuốc quá chậm."
Tô Tiểu Tiểu quyết định truyền dịch cho hắn ta.
Khi nàng đang buộc chun lấy mạch máu cho hắn ta thì hắn ta tỉnh lại.