Chương 990: Sức Mạnh Của Tiểu Hổ 2
Chương 990: Sức Mạnh Của Tiểu Hổ 2Chương 990: Sức Mạnh Của Tiểu Hổ 2
Tô Tiểu Tiểu đương nhiên hiểu được điều Úy Trì Tu lo lắng không phải không có lý.
Nhất là sau khi xảy ra chuyện này, người Vệ gia thà rằng tin là Vệ Hi Nguyệt nghĩ sai, cũng không chịu hoài nghi Quách Hoàn, có thể thấy được Quách Hoàn được người Vệ gia tín nhiệm đến mức nào.
Nếu nàng chỉ thì thâm vài câu không phải ve Vệ phu nhân, phản ứng của Vệ gia đại khái sẽ không quá to tát.
Quách Hoàn thì không, hắn ta ở trong ấn tượng của người Vệ gia đã hình thành một hình tượng hoàn mỹ.
Úy Trì Tu không phải người Vệ gia, hắn ta là sát thủ.
Hắn ta không có cảm tình gì với Quách Hoàn, xem xét vấn đề cũng coi là khách quan, hắn ta từ góc độ người Vệ gia phân tích cái lợi và cái hại của việc này.
Hắn ta chỉ cảm thấy nha đầu này không muốn sống nữa.
Đi theo nàng lăn lộn tứ phương, có khi chính hắn ta sớm muộn sẽ rước họa vào thân.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đi thôi đi thôi, lúc này đây chỉ có ngươi có khinh công tốt nhất, trừ ngươi ra, cũng không có người khác có thể lặng lẽ lẻn vào phủ Thừa tướng."
Sự tâng bốc này của nàng khiến Úy Trì Tu vô cùng hưởng thụ, hắn ta dứt khoát đi.
Nhưng mà điều tiếc nuối là, hắn ta vẫn chưa tìm được con sóc nhỏ mập mạp nào ở phủ Thừa tướng.
Úy Trì Tu nói: "Nếu không phải ngươi nghĩ sai, thì hẳn là hắn đã xử lý vật nhỏ đó, ta đi chậm một bước rồi."
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Lần này xong rồi."
"Ngươi cho dù tìm được, cũng không thể chứng minh được điều gì, người Vệ gia sẽ không tin
"Không phải cái này." Tô Tiểu Tiểu mất mát tê liệt ngã xuống giường, nhìn xà nhà bất đắc dĩ nói: "Hi Nguyệt vừa tỉnh sẽ muốn Tiểu Bạch, nếu không sẽ phát bệnh."
Xong rồi, nàng xong rồi.
Nàng đã có thể tưởng tượng cảnh một mình Vệ Hi Nguyệt dùng sức phát động công kích sóng âm lật tung cả ngõ nhỏ này tan tành. ...
Trời vừa tờ mờ sáng.
Vệ Hi Nguyệt chậm rãi mở mắt.
Hoàn cảnh xa lạ khiến cô bé theo bản năng sinh ra một cảm giác bất an, cô bé quay đầu, nhìn thấy mẫu thân ngủ say bên cạnh thì chậm rãi bình tĩnh trở lại. Lý thị lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, tới gần hừng đông mới ngủ được, lúc này nàng ta vẫn đang ngủ say.
Vệ Hi Nguyệt không đánh thức nàng ta, bò qua người nàng ta đi xuống giường, tự mình đi giày roi mở cửa đi ra ngoài.
Gió sớm mát lạnh, tia nắng ban mai ánh vàng rực rỡ, kết hợp với mùi cỏ xanh trên mặt đất, là phong cảnh Vệ Hi Nguyệt chưa từng thấy qua.
Vệ Hi Nguyệt không quen đến những nơi xa lạ, cô bé sẽ cảm thấy bất an.
Nhưng hôm nay, cô bé không kịp cảm nhận tâm trạng bất an ở đáy lòng đã nhìn thấy một con ngựa nhỏ đang ăn cỏ, cùng với một người cuộn tròn lại như hạt đậu nằm trên bãi cỏ, không biết đang làm gì.
"Tứ Phủ, ngươi xem ta đây."
Tiểu Hổ đá chân một cái, hai cánh tay nhỏ vươn ra đằng trước úp người xuống, cơ thể lập tức phóng đi như bay.
Cậu vừa đá chân vừa chạy vừa nhảy lên, động tác lặp đi lặp lại chạy thẳng một đường.
Không bao lâu sau cậu bé đã chạy tới trước mặt Vệ Hi Nguyệt.
Cậu bé không đứng lên, cơ thể vẫn nằm úp sap, duỗi duỗi cơ thể nhỏ nhắn nằm trên cỏ, không chớp mắt nhìn Vệ Hi Nguyệt.
Vệ Hi Nguyệt cũng tò mò nhìn cậu bé.
"Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở trong nhà của ta? Ngươi thấy ta làm tất cả những hành động vừa rồi sao?"
Tiểu Hổ luyến thoắng hỏi.
Vệ Hi Nguyệt không nói gì.
Cô bé ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Hổ, lại kéo kéo lỗ tai Tiểu Hổ.
Con ngươi của Tiểu Hổ trở nên long lanh: "Tiểu tỷ tỷ, tỷ thích ta làm vậy sao?"