Tương Tỉnh

Chương 6

Tám giờ tối, trời đã tối đen.

Khương Tỉnh đeo túi xách từ trên lầu chạy xuống, chạy thẳng ra cửa, dọc theo đường đá ra khỏi cư xá.

Chạy đến ngoài cổng, cô khom lưng thở dốc, qua một lúc mới bình ổn trở lại. Cô đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn cư xá, tâm trạng khẩn trương từ từ lắng lại.

Xoay người đi đến đường lớn.

Đột nhiên một người đi ra từ dưới bóng cây bao phủ lối đi bộ.

“Cô…”

Đêm hè hơi lạnh, giọng nói người con trai nhẹ nhàng biến mất trong gió.

Khương Tỉnh ngạc nhiên quay đầu lại, Trần Thứ mang túi sách đứng dưới đèn đường, vóc dáng cao cao, lại gầy hơn so với bạn cùng tuổi, như cây trúc thanh tú.

“Cậu…”

Khương Tỉnh còn chưa nói xong, Trần Thứ đột nhiên đi tới, mở miệng liền xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không biết tên cô là gì…”

Cậu chưa nói xong, nhưng Khương Tỉnh đã hiểu.

Lần trước cô phát giận với cậu, nói cậu không được gọi cô là cô nữa.

Ngày đó cô mất kiểm soát, cả đêm đều ở bờ vực chuẩn bị sụp đổ, không nhớ đã nói gì làm gì.

Khương Tỉnh suy nghĩ một lát, hỏi Trần Thứ: “Sao cậu lại ở đây? Tìm tôi sao?”

Trần Thứ “Ừ” một tiếng, cúi đầu mở túi sách lấy di động ra đưa cho cô.

“Không mở máy được.” Cậu nói.

Khương Tỉnh nhìn rõ di động thì sững sờ, sau một giây mới nhận lấy, lúc này lại nghe Trần Thứ nói: “Cần sửa lại.”

Khương Tỉnh thử một chút, quả thật không mở máy được, cô sờ sờ, nhận thấy thân máy đều đã bị méo.

“Tôi đâu có dùng nhiều lực đâu.” Cô lẩm bẩm.

Trần Thức cùng nhìn điện thoại di động, nói: “Bị rơi, vẫn dùng được.”

Khương Tỉnh không lên tiếng, ngẩng đầu hỏi cậu:  “Sao cậu tìm được chỗ này? Không phải hỏi thầy Thẩm chứ?”

“Không phải.” Trần Thứ lắc đầu, “Tôi hỏi Giang sư tỉ.”

“Giang sư tỉ?” Khương Tỉnh ngơ ngác một lúc lập tức nhớ ra Giang sư tỉ này là ai. Cô hơi hé miệng, lại cúi đầu xuống, lúc ngẩng lên cười như không cười hỏi: “Cậu cùng vị sư tỉ này quan hệ cũng tốt nhỉ.”

Trần Thứ không hiểu chuyện gì, hơi ngạc nhiên nhìn cô.

Khương Tỉnh khẽ hừ một tiếng, lại quay mặt đi.

Trần Thứ không hiểu, vừa định mở miệng hỏi, Khương Tỉnh lại đột nhiên quay mặt lại hỏi cậu: “Cậu tới lâu chưa, đã lên nhà chưa?”

“Chưa.” Trần Thứ lắc đầu, cậu đương nhiên sẽ không đến tận nhà, chẳng may thầy Thẩm mở cửa, cậu cũng không biết nói gì cho phải.

Kỳ thật cậu đã tới mấy lần, cả hôm qua và hôm nay, mỗi lần tới đều chờ ở ngoài, chỉ là bây giờ Khương Tỉnh mới xuất hiện.

Khương Tỉnh nhìn cậu một lúc, không cần nói, cũng đoán được. Cô không hỏi lại, ngón tay vuốt di động, đột nhiên nói: “Ném hư vậy rồi, còn có thể sửa lại sao?”

Trần Thứ nói: “Có thể.”

“Cậu biết chỗ sửa sao?”

Trần Thứ suy nghĩ một chút, nói: “Tôi biết một chỗ.”

Khương Tỉnh: “Dẫn tôi đến đó được không?”

“Được.” Trần Thứ chỉ phía trước, “Ngồi xe đi đi, chỗ đó có trạm xe buýt, đi chuyến 302 là đến, chúng ta…” Cậu nói đến đây ngừng một lát, đột nhiên nghĩ có lẽ cô không quen ngồi xe buýt.

Khương Tỉnh tiếp lời: “Vậy đi thôi, qua kia chờ xe.”

Xe 302 chờ khá lâu, bọn họ đứng mười phút mới đợi được một chuyến, may mắn là người trên xe không nhiều.

Khương Tỉnh ngồi gần cửa sổ, Trần Thứ ngồi bên cạnh cô.

Cậu đem túi sách để trên đùi, Khương Tỉnh lại thấy dây đeo dã được cột lại, giống như lần trước ở trên tàu.

“Dây này bị đứt sao?” Khương Tỉnh chỉ chỉ.

Trần Thứ cúi đầu nhìn thoáng qua, gật đầu: “Ừ.”

Khương Tỉnh nói: “Cái này có thể vá lại.”

Trần Thứ: “Để vậy dùng cũng được.”

“Vá lại sẽ đẹp hơn. ” Khương Tỉnh nghiêm túc nhìn cậu.

Trần Thứ “A” một tiếng, không biết nói tiếp như thế nào. Kỳ thật cậu muốn nói đẹp hay không không quan trọng, có thể dùng là được, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống. Cô chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cậu. 

Khương Tỉnh thấy cậu không trả lời, cũng không hỏi nữa.

Xe đến trạm, trên xe không còn nhiều người, Khương Tỉnh hỏi: “Còn bao lâu nữa mới tới?”

“Qua hai trạm nữa là tới.”

Hai trạm xe, sáu bảy phút, rất nhanh đã đến.

Trần Thứ đưa Khương Tỉnh qua đường lớn, đi vào một con hẻm, phía trước quả thật có một cửa hàng sáng đèn, trước cửa có bảng hiệu: “Sửa chữa di dộng, máy tính…”

Khương Tỉnh đi vào, cảm thấy tiệm này hơi tồi tàn.

Lúc này lại nghe Trần Thứ cùng chủ tiệm nói chuyện.

“Bác xem một chút coi có thể sửa được hay không, bị ném một cái, bây giờ mở máy không được.” Trần Thứ nói xong quay đầu nhìn Khương Tỉnh ý bảo cô đến.

Khương Tỉnh lại gần, đưa di động cho cậu, ông chủ nhìn qua nói: “Hai người đợi một lát.” Sau đó chỉ vào ghế nhựa: “Ngồi đó đi.”

Trần Thứ cũng nói: “Ngồi chờ đi.”

Khương Tỉnh cùng cậu đi tới, mỗi người ngồi vào một ghế, nhìn ra ngõ nhỏ đen như mực bên ngoài, ai cũng không nói gì.

Một lát sau, Trần Thứ quay đầu nhìn Khương Tỉnh, thấy cô nhìn chằm chằm bên ngoài, hình như đang ngẩn người.

Ánh sáng mờ tối, mặt cô vấn rất trắng, là kiểu không có tí huyết sắc nào.

Cậu độ nhiên phát hiện, cô hình như gầy hơn so với hai ngày trước.

Sau một lúc lâu, ông chủ gọi họ: “Được rồi.”

Khương Tỉnh lấy lại tinh thần, Trần Thứ đứng lên đi tới quầy hàng.

Cậu nhận lấy di động xoay người đưa cho Khương Tỉnh. “Cô kiểm tra lại xem.”

Khương Tỉnh kiểm tra một chút, không thấy có vấn đề gì, ngẩng đầu hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền?”

“Giảm giá cho cô, một trăm tám mươi đồng.”

“Được, bác chờ một chút.” Khương Tỉnh đang định lấy tiền, lúc này Trần Thứ lại nói, “Ông chủ, vẫn còn đắt, cháu mang bạn đến ủng hộ việc làm ăn của bác, bớt thêm tí nữa đi, một trăm năm mươi đồng được không?”

Ông chủ khoát tay: “Đùa sao, một trăm năm mươi đồng không đủ, một trăm bảy mươi đi, không thể bớt nữa.”

“Được.” Khương Tỉnh đưa tiền, cười với Trần Thứ, “Đi thôi”

Ông chủ ở phía sau kêu: “Lần sau lại đến nha.”

Đi ra khỏi hẻm nhỏ, trước mắt rộng lớn, đèn đường chiếu rọi, Khương Tỉnh nhìn bóng lưng cao cao phía trước, nhớ tới bộ dáng trả giá lúc nãy của cậu, lắc đầu cười.

Đến trạm xe buýt, Trần Thứ hỏi: “Cô đi đâu vậy?”

“Cái gì?”

“Cô không về nhà sao?”

Khương Tỉnh sững sờ, lập tức lắc đầu: “Không về.” Ngừng một lát, “Cậu về trường học phải không?”

“Ừ”

“Vậy cậu về đi.” Khương Tỉnh nhìn giờ, đã chín giờ rưỡi.

Cô nói, “Hôm nay làm phiền cậu rồi, cảm ơn nhiều.”

Trần Thứ nhìn qua bến xe buýt: “Vậy cô đi đâu? Tôi giúp cô xem tuyến xe.”

“A? Đi đâu…” Khương Tỉnh có chút mơ hồ, đến bên cạnh bảng hiệu nhìn một lát, vẫn chưa xác định được đi đâu. Thấy cô mờ mịt đứng đó, Trần Thứ hơi hiểu ra.

“… Cô không có chỗ nào để đi sao?”

Khương Tỉnh cúi đầu: “Cũng không phải.”

Trần Thứ muốn hỏi cô tại sao không về nhà, nhưng lại có điều cố kị.

Lúc này một chiếc xe buýt đến, Khương Tỉnh nhìn qua, tuyến 105.

Cô chỉ vào xe: “Tôi ngồi xe này đi.”

Nói xong, bước vài bước đến trước cửa lên xe.

Cô đưa tiền xu xong, tìm một chỗ ngồi xuống, lại thấy Trần Thứ cũng từ cửa trước lên xe, cậu quẹt thẻ xong đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô. 

“Cậu…” Khương Tỉnh há to miệng.

“Tuyến xe này đến trường tôi.”

“À.” Cô lại im lặng.

Dọc đường, Khương Tỉnh nhìn chằm chằm lộ trình xe, muốn tìm một trạm để xuống, tìm nơi ở một đêm.

Trần Thứ xem lộ trình. Cậu nhìn một hồi, nghiêng đầu nói:”Nếu như không có nơi để đi, vậy thì đến cạnh trường tìm khách sạn ở đi, trị an bên đó tương đối khá.”

Khương Tỉnh lập tức đồng ý với đề nghị này, cùng cậu xuống trạm, đúng lúc dừng ngay trước cửa chính trường, đối diện đều là khách sạn.

Cô tùy tiện chỉ một nơi: “Tôi đến đó.”

Trần Thứ gật đầu, “Được.”

Hai người không còn gì để nói, Khương Tỉnh vẫy tay tạm biệt, “Tôi đi đây.”

“Ừ”

Khương Tỉnh xoay người đi, mấy giây sau lại đột nhiên quay lại.

“Trần Thứ.”

Người bị gọi đã đi đến trước lối đi bộ, nghe tiếng liền quay đầu lại.

Khương Tỉnh nói: “Ngày mai tôi mời cậu ăn cơm.”

Trần Thứ sững sờ, “Không cần.”

“.. Cảm ơn cậu giúp tôi trả giá.” Cô chỉ chỉ cửa trường học, “Ăn sáng, bảy giờ, gặp nhau ở cổng.”

Nói xong xoay người bước đi.

******

Khương Tỉnh rất mệt, làm thủ tục nhận phòng xong, tắm rửa đơn giản rồi đi ngủ.

Suốt cả đêm, một giấc mơ cũng không có, tỉnh lại bên ngoài trời đã sáng choang, qua lớp rèm cửa sổ cũng có thể cảm giác được ánh mặt trời. Lấy điện thoại di động ra nhìn, bảy giờ tám phút.

Khương Tỉnh vuốt tóc, đột nhiên nhớ tới cái gì, giật mình, vội vàng đứng lên chạy đến trước cửa sổ kéo rèm nhìn ra phía ngoài.

Đối diện chính là cửa đại học T, ánh mắt nhìn xuống, quả nhiên trông thấy thân ảnh quen thuộc đứng trước cửa.

Áo ngắn tay màu xám, quần dài màu đen, túi sách cũng màu đen, cậu trong đám người hết sức bình thường, nhưng cậu vẫn đứng thẳng tắp, có một loại tinh thần phân chấn cao nhất độc nhát vô nhị.

Khương Tỉnh xoay người chạy vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt thu dọn đồ đạc, giải quyết hết thảy trong mười phút, lúc xuống lầu đã bảy giờ hai mươi.

Trễ không ít so với thời gian đã hẹn.

Cô mới từ cửa đi ra, Trần Thứ liền nhìn thấy.

Cậu đi về phía cô.

“Trần Thứ” Khương Tỉnh vẫy tay với cậu.

Trần Thứ đi rất nhanh, vài bước đã qua đường, Khương Tỉnh đứng trước cửa hàng tiện lợi đợi cậu.

“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Nhìn cậu đến gần, cô lập tức xin lỗi.

“Không cần gấp.” Cậu thấy cô đầu tóc hơi rối, áo sơ mi chưa cài hết nút, đoán là cô vội vã chạy xuống.

“Cậu muốn ăn gì?” Khương Tỉnh hỏi.

“Tùy ý cô, gì cũng được.”

“Ồ” Khương Tỉnh nhìn quanh bốn phía, thấy không xa có tiệm “Mì vằn thắn Cát Tường.”

“Ăn mì vằn thắn được không?”

“Được.”

Hai người cùng đến tiệm mì vằn thắn. Khương Tỉnh gọi mì vằn thắn nhân thịt, Trần Thứ gọi tô mì bình thường.

Cuối cùng, Khương Tỉnh gọi thêm tương thịt bò.

Không lâu sau, mì vằn thắn nóng hổi được bưng lên. Khương Tỉnh ngửi thấy mùi thơm, cảm giác thêm đói.

“Nhanh ăn đi.” Cô lấy đũa đưa cho Trần Thứ.

Nói xong vùi đầu ăn, nước canh nóng hầm hập, bọn họ ăn đến nỗi chóp mũi đổ mồ hôi.

Không đến hai mươi phút, hai người đều ăn sạch sẽ.

Khương Tỉnh để đũa xuống, liếc mắt nhìn Trần Thứ: “Hôm nay cậu định làm gì? ”

“Đi thư viện.” Hôm nay là cuối tuần, cậu không cần đến nhà xuất bản làm việc.

Khương Tỉnh “A” một tiếng, không có hỏi lại.

Lúc này Trần Thứ lại nói: “Cô hôm nay… sẽ về nhà sao?”

Khương Tỉnh dừng một chút, lắc đầu.

Trần Thứ nhìn cô, lại cúi đầu nhìn chén, cũng không hỏi nữa.

Im lặng một lúc, đột nhiên có giọng nói vang lên:

“Trần Thứ?”

Khương Tỉnh nghiêng đầu, ở cửa có hai nữ sinh nắm tay nhau đứng đó, kinh ngạc nhìn sang bên này.

“Trần Thứ, cậu cũng ăn ở đây à?” Một người trong đó mở miệng nói.

“Phải, vừa ăn xong.” Trần Thứ đứng lên, tránh qua một bên, “Hai người không có chỗ sao, ngồi đây đi.”

Hai nữ sinh đi qua, trộm nhìn Khương Tỉnh, nháy mắt ra hiệu, “Trần Thứ, không giới thiệu sao, đây là bạn gái cậu à?”

Trần Thứ hơi ngẩn ra, hình như không hề nghĩ tới hai người kia sẽ nói như vậy.

“Không phải.” Cậu lập tức phủ nhận.

Khương Tỉnh nhìn thoáng qua cậu.

Cậu càng thêm bối rối, lúng túng đến nỗi mặt đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment