Tương Tỉnh

Chương 9

“… Kế hoạch xây dựng công viên Disneyland ở Thượng Hải sẽ khai trương vào mùa xuân năm 2016. Lúc bắt đầu sẽ có chút khó khăn, do quy mô xây dựng phức tạp, kết hợp với yếu tố tết nguyên đán vào mùa xuân có thể sẽ thu hút lượng lớn người đến.”

Ngón tay Khương Tỉnh dừng lại, cảm thấy như tin tức về khởi công xây dựng Disneyland chỉ vừa mới đây.

Thế nhưng đã là chuyện rất lâu trước kia.

Từ 2011 đên 2015, năm năm nhanh chóng trôi qua.

Đang sửng sốt, di động đột nhiên vang lên, có điện thoại. Trên màn hình hiện “Tôn Du”.

Tôn Du là chị họ Khương Tỉnh. Hiện giờ, chị em thân thích chỉ có hai người còn liên lạc nhiều nhất. Sau khi chia tay Thẩm Bạc An, Khương Tỉnh từng về nhà, nhưng vì khoảng thời gian cùng với Thẩm Bạc An, cô và cha mẹ cuối cùng vẫn có ngăn cách, người khác cũng đàm tiếu nhiều, cuối cùng cô rời đi, mấy năm nay đến nhờ cậy Tôn Du.

Khương Tỉnh nhận điện thoại, giọng nữ đầu bên kia vang lên: “Khi nào thì đến?”

“Sắp rồi.” Khương Tỉnh nói.

“Địa điểm cụ thể.”

Khương Tỉnh đành phải nói: “Trên xe taxi, đường Thiên Sơn.”

“A, vậy thì tốt, nói với tài xế một tiếng, đến đón Tiểu Tây về.”

Hóa ra gọi điện là có mục đích này.

Khương Tỉnh đáp một tiếng: “Đước.”

Khương Tỉnh đã đi qua trường tiểu học thực nghiệm nhiều lần, rất quen thuộc đường đi, sau khi xuống xe thì đứng yên chờ đợi. Chuông tan học vang lên, học sinh mỗi lớp xếp hàng đi ra, từng hàng đông đến dọa người. Học sinh tiểu học mặc đồng phục, đội mũ, đi sau giáo viên, vừa vui vẻ lại trật tự. Lớp 1.1 đi trước, năm phút sau đến lớp 1.2.

Khương Tỉnh nhanh chóng tìm được người, vẫy tay gọi: “Tiểu Tây.”

Từ trong hàng có một bế trai đi ra, thấy rõ người đứng bên cạnh cây, vui vẻ kêu lên: “Dì.”

Người cũng trong nháy mắt chạy tới, con gấu trên ba lô nảy lên, cậu bé đưa tay ra, chạy đến bên cạnh, ôm lấy chân Khương Tỉnh.

“Dì đã về rồi.”

Cái đầu tròn tròn cọ bên hông Khương Tỉnh.

Mỗi lần gặp mặt đều ôm nửa ngày, Khương Tỉnh đã sớm quen, chờ cậu bé ôm đủ, liền dắt tay cậu: “Về nhà.”

Mười lăm phút đi đường không lâu lắm, Tiểu Tây nói nhiều, nói hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng mấy chốc đã đến. Bốn giờ rưỡi xe dừng ở đường 210 cạnh bờ sông.

Tiểu Tây nhảy xuống xe, xoay người kéo Khương Tỉnh: “Nhanh lên, mẹ đang chờ chúng ta.”

Vừa mới dứt lời, Tôn Du đã đi ra, đứng ở cửa gọi: “Khương Khương.”

Khương Tỉnh còn chưa lên tiếng, Tiểu Tây đã chạy tới.

“Mẹ.” Giọng nói rất vui vẻ.

Khương Tỉnh trả tiền xe xong đi tới.

Đây là một tiệm sách nhỏ, tên rất đơn giản, gọi là “Tháng Bảy”, là tháng sinh của Tiểu Tây. Tôn Du thích tự do, mở tiệm cũng như vậy, thời gian mở cửa của tiệm sách này không giống chỗ khác, từ 10 giờ sáng đến 18 giờ, thời gian khác là để hưởng thụ cuộc sống, chăm sóc con, nhưng dù lười như vậy, tiệm vẫn buôn bán rất được, phần lớn đều là khách quen gần đó.

Có người quen cũ thấy Khương Tỉnh đến, lại gần chào hỏi: “Khương tiểu thư, lần này đi lâu thật, hơn nửa năm không gặp cô.”

Khương Tỉnh gật đầu cười cười, nói chuyện vài câu, tìm một nơi ngồi xuống, để ba lô sang một bên, thở ra.

Cô nghĩ lần này đi đúng là lâu thật, ở bên ngoài tám tháng, thật mệt mỏi. Lần này trở về, cô muốn nghỉ ngơi thật tốt.

Tôn Du đưa Tiểu Tây đến phòng sách phía sau, sau đó bưng hai ly cà phê đến.

“Buổi trưa ăn gì?” Chị đưa một ly đến trước mặt Khương Tỉnh.

“Cơm hộp.” Khương Tỉnh uống hai ngụm, nhíu mày, “Đắng.”

Tôn Du nhìn cô một cái, “Đây là món bán chạy gần đây, thật không biết thưởng thức.”

Khương Tỉnh liếm môi, cảm nhận một lát, vẫn thấy đắng.

Lúc này Tôn Du nói: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Khương Tỉnh không có yêu cầu gì, chỉ nói: “Tùy ý, gì cũng được ạ.”

Tôn Du không vừa lòng với đáp án này, “Em nên đổi tên thành tùy ý đi, bây giờ mở miệng ngậm miệng đều là tùy ý.”

“Vậy sao.”

Khương Tỉnh có vẻ không muốn nói tiếp, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra ý gì.

Tôn Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Em có thể có chút nhu cầu gì đó được không.” Chị nói xong nhìn chằm chằm Khương Tỉnh một lát, nói “Lần này sao lại gầy như vậy, mặt mũi cũng không nhìn được nữa rồi, chị thấy em đừng có chạy loạn bên ngoài nữa, ở lại đây tìm công việc ổn định đi. Em không biết, mẹ em chị em đều gọi điện thoại nói với chị mấy lần. Nếu không được, em ở lại tiệm sách này, dù sao chị cũng không để ý thuê thêm một nhân viên.” 

Khương Tỉnh cúi đầu giả bộ cẩn thận thương thức cà phê đắng, nửa ngày không nói, Tôn Du duỗi tay, vỗ đầu cô, cô không thể tiếp tục giả vờ, chỉ có thể gật đầu hàm hồ đáp: “Để em suy nghĩ một chút.”

Tôm Du không ưa thái độ lấy lệ của cô, thở dàu, lười để ý cô, đừng dậy chào hỏi khách.

Sáu giờ, đến giờ tiệm sách đóng cửa, Tôn Du lái xe chở Khương Tỉnh cùng Tiểu Tây đi ăn.

Chỗ ăn cơm không xaa, là nhà hàng đã từng đến trước đây. Buổi trưa Khương Tỉnh chỉ ăn vài miếng, bây giờ cảm thấy rất đói, ăn rất nhiều, Tiểu Tây ở một bên nhìn cô, mấy lần ngạc nhiên kêu: “Ô, dì ăn thật nhiều, dạ dày dì tốt thật đó.”

Khương Tỉnh không thấy ngại chút nào, ngược lại mặt dày đem hết thức ăn còn thừa trên bàn cho vào dạ dày.

Trước khi về, Tiểu Tây la hét đòi đi vệ sinh, Khương Tỉnh đúng lúc cũng muốn đi, liền nhân lúc Tôn Du thanh toán đưa cậu bé đi. Hai người hẹn nhau chờ ở cửa, sau đó chia nhau vào nhà vệ sinh nam nữ.

Lúc khương Tỉnh đi ra, Tiểu Tây đang nhón chân rửa tay.

“Con đi nhanh vậy.” Khương Tỉnh kinh ngạc.

Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, ra vẻ: “Lẽ ra còn nhanh hơn, nhưng lúc ra gặp người quen, nói chuyện với người đó một phút.”

Khương Tỉnh buồn cười: “Con còn có người quen?Ai ya, Trương Điềm Điềm hay Triệu Tử Hàm vậy?”

Trương Điềm Điềm và Triệu Tử Hàm là hai bạn học nữ Tiểu Tây thích nhất.

Quả nhiên mặt Tiểu Tây lập tức đỏ lên, bộ dáng thẹn thùng hiếm thấy: “Di nói linh tinh, con là con trai, đi nhà vệ sinh nam, sao gặp được các bạn ấy.” Nói xong, không đợi Khương Tỉnh hỏi lại, tự mình đưa ra đáp án: “Là chú Trần, chú đó, cũng là con trai, cũng đi nhà vệ sinh nam.”

“Chú Trần nào?”

“Chính là chú Trần ở trong tiệm của mẹ.”

Khương Tỉnh sững sờ: “Ai ở trong tiệm của mẹ?”

“Chú Trần đó.”

“…”

Khương Tỉnh dắt Tiểu Tây xuống lầu với Tôn Du.

“Đi vệ sinh lâu như vậy.” Tôn Du nhíu mày quở trách.

Tiểu Tây tố cáo trước, “Dì có rất nhiều câu hỏi, hỏi liên tục, nên bị chậm.”

Tôn Du liếc về phía Khương Tỉnh, Khương Tỉnh nói: “Phòng cạnh phòng em đã cho thuê?”

Tôn Du không nghĩ cô hỏi cái này, sững sờ một lát mới đáp: “Đúng vậy, phòng đó để không thật lãng phí, có người thuê đương nhiên không thể để.” Nói đến đây, sợ Khương Tỉnh băn khoăn, lại giải thích, “Nhưng em yên tâm, không ảnh hưởng đến em, chỉ là phòng bếp dưới lầu hai người dùng chung, dù sao em cũng ít dùng phòng bếp, đây cũng không xem là vấn đề, chị đã kiểm tra qua, người kia rất được, là người đứng đắn, làm kiến trúc sư, công việc bận rộn, không ồn ào, phòng ở sạch sẽ, cũng chưa từng thấy đem người về, người khách thuê hợp ý như vậy rất khó tìm.”

Khương Tỉnh chỉ hỏi một câu, cô cũng không để ý điều này. Quanh năm suốt tháng cô chỉ ở đây nghỉ ngơi mấy tháng thôi, ở được hay không đều không quan trọng, cô chỉ ngạc nhiên là phòng kia còn có thể cho thuê, dù sao loại phòng như vậy không mấy người thích, dưới lầu có cửa hàng, trên lầu có phòng, ra vào không tiện. Xem ra người kia thật đúng là không có gì để bắt bẻ.

Trên đường, Tôn Du nhắc nhở Khương Tỉnh về trước, chị đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ dùng hằng ngày, Khương Tỉnh đồng ý. Đến đường bờ sông, Khương Tỉnh xuống xe, Tôn Du đưa chìa khóa cho cô, Khương Tỉnh một mình về tiệm.

Cách cửa không xa có cửa hàng nhỏ, Khương Tỉnh đi vào mua bàn chải đánh răng mới và kem đánh răng, lấy thêm ít đồ ăn vặt rồi trở về,

Mặc dù thật lâu không ở, nhưng căn phòng cũng không cần sửa sang lại, Tôn Du đã giúp cô dọn dẹp qua. Khương Tỉnh ngồi bên giường một lúc, nhìn thời gian không còn sớm, liền tắm rửa xong nằm trên dường. Cô định ngủ sớm một chút. Nhưng ngủ tới nửa đêm lại tỉnh, cảm giác khó chịu, miệng khô, khát không ngủ được.

Cô mơ mơ màng màng bò dậy, dựa vào gối ngồi một lúc, chờ đầu óc tỉnh táo một chút liền xuống giường tìm nước, nhưng lục hết túi đồ ăn vặt cũng không kiếm được cái gì có thể uống, lúc này mới hối hận không mua ít nước dự phòng.

Giờ thì hay rồi, hơn nửa đêm chạy xuống lầu nấu nước.

Không có cách nào, Khương Tỉnh giãy giụa một hồi, cầm ly nước ra khỏi phòng.

Đèn cảm ứng ngoài hành lang không biết hư từ bao giờ, Tôn Du lại không tìm người sửa, Khương Tỉnh không biết, đến đầu cầu thang, đạp mấy cái, xung quanh vẫn là mảng tối đen, một chút phản ứng cũng không có. 

Cô đành phải mò mẫm xuống lầu.

May mà trong bếp có ấm điện, Khương Tỉnh rót nửa bình rồi cắm vào, hơi nóng một chút liền vội vã uống một ly, sau đó rót thêm một ly, bưng lên lầu.

Cô đỡ tường đi đến bậc thang cuối cùng, vừa quay người, chưa kịp thở ra, liền đụng vào một người.

Tiếng ly nước rơi xuống trong đêm thật chói tai, cô theo bản năng kêu lên.

Khương Tỉnh mất thăng bằng, chuẩn bị ngã xuống, may mà đối phương kịp thời duỗi ray đỡ cô.

Áo ngủ trước ngực Khương Tỉnh ướt một mảng, nhưng mà người bị đụng cũng không khá hơn, lúc chạm vào nhau cô cảm nhận được ngực anh cũng thấm ướt.

May mà nước chỉ hơi nóng, nếu không thì đã bị bỏng.

Hai người đều chưa hoàn hồn, hô hấp có chút dồn dập.

Từ cửa phòng gần đó hé ra chút ánh sáng, Khương Tỉnh đứng vững, nhờ chút ánh sách này, nhìn đại khái hình dáng người trước mặt, không thấy rõ mặt, chỉ nhìn được vóc dáng cao hơn cô rất nhiều.

Anh ta chắc là vị khách trọ trong miệng Tôn Du, Tiểu Tây nói đó là “chú Trần”

Lần đầu tiên chạm mặt hàng xóm, lại là tình huống như vậy, xác thực có chút lúng túng.

Khương Tỉnh định nói xin lỗi, đối phương đã mở miệng trước.

“Xin lỗi, cô không sao chứ?”

Khương Tỉnh nói, “Không sao.”

Anh nói thêm, “Mảnh vỡ phải chờ trời sáng mới dọn dẹp được, cô cẩn thận.”

Khương Tỉnh “Ừ” một tiếng, nói: “Trần tiên sinh phải không? Thật xin lỗi, trời tối qúa, không nhìn thấy anh.”

“Không sao, tôi cũng không nhìn thấy cô.”

Hai người trong bóng tối nói vài câu, sau đó tự đi làm chuyện của mình, Khương Tỉnh về phòng, anh đi xuống lầu.

Ngày hôm sau, sau khi Khương Tỉnh thức dậy phát hiện mảnh thủy tinh ngoài hành lang đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Vẫn còn sớm, Tôn Du còn chưa đến, hiển nhiên là vị họ Trần kia dọn dẹp.

Cả ngày hôm nay Khương Tỉnh không ra ngoài, dù sao cũng là ngày nghỉ ngơi đầu tiên, cho dù tối hôm qua ngủ khá nhiều, ban ngày vẫn thấy buồn ngủ, sau khi ăn trưa ngủ một giấc đến xế chiều, đến giờ Tiểu Tây tan học mới dậy.

Buổi tối không ra ngoài ăn, Tôn Du tự mình gọi thức ăn, ba người ăn tối ở tiệm sách. Sau khi ăn xong, Tôn Du đưa Tiểu Tây về nhà, Khương Tỉnh một mình ra ngoài đi dạo, khi trở về đã hơn tám giờ.

Lúc chuẩn bị mở cửa mới phát hiện không đem chìa khóa.

Rơi vào đường cùng phải gửi tin nhắn cho Tôn Du, không lâu sau, Tôn Du trả lời, nói với cô Trần tiên sinh sẽ nhanh chóng trở lại, bảo cô an tâm chờ. Cuối cùng còn gửi kèm số điện thoại của Trần tiên sinh kia.

Khương Tỉnh không có cách nào đành ngồi trên bậc thang trước cửa chờ. Cô cúi đầu xuống, nhìn ra đường, cằm kê trên đầu gối.

Khoảng một phút sau, một chiếc taxi màu đỏ từ xa lại gần, dừng ở ven đường. Cửa xe mở ra, một người đi ra từ vị trí cạnh ghế lái, bóng lưng cao ngất.

Anh nói cảm ơn tài xế, sau đó xoay người đi đến.

Có tiếng hát mơ hồ truyền đến từ quảng trường xa xa, đèn đường chiếu sáng trên đầu.

Ban đêm như vậy có chút không chân thực.

Người kia càng lúc càng gần.

Hai gò má dần dần rõ ràng.

Ánh mắt Khương Tỉnh dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment