Tương Tư Bất Hối

Chương 57

Mị lôi kéo Thiết Diễm cấp tốc xuyên qua không gian ở trong rừng. Đám người Cốc Đông đi sát theo sau. Cốc Đông có hơi lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Mị, nàng phát hiện tốc độ của nàng kém xa trước đây.

Mị thấy khe hở xa xa giữa rừng rậm thấp thoáng hình dáng quả núi thì biết bọn họ đã đi ngược hướng. Đây không phải đường về Hà Châu, mà là tới núi Phượng Khê. Nàng xoay người lại ôm chầm Thiết Diễm rồi hạ xuống giữa rừng.

Đợi sau khi mọi người tề tụ, Mị hạ lệnh cho Diễm Ảnh đi xem liệu có chỗ nghỉ chân hay không, sau đó liền buông Thiết Diễm ra đi tới dưới gốc cây khoanh chân mà ngồi. Nàng vận khí, bình ổn dòng khí lưu cực nóng và huyết khí chảy nhanh trong người.

Trong lòng nàng thầm nhắc cố chống đỡ một hồi. Chỉ cần một lúc thôi, chỉ cần có thể đưa Thiết Diễm và tỷ tỷ bình an trở về Hà Châu thì mặc dù lập tức thổ huyết đến chết cũng không sao. Vậy mà giờ phút này cũng không chịu được rồi, lão bà kia lúc nào cũng đều có thể đuổi kịp, mà đám người Cốc Đông cũng không đánh lại bà ta.

Nàng càng lo lắng hơn khi hơi thở trong lồng ngực càng hỗn loạn, cuối cùng nàng chỉ cảm thấy luồng nhiệt khí lưu qua lại trong kinh mạch bắt đầu khởi động, giống như muốn phá ra ngoài.

Thiết Diễm lẳng lặng khoanh chân ngồi ở bên cạnh Mị, nhìn từ trên trán nàng chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, càng ngày càng nhiều, nỗi lo trong đôi mắt hắn cũng theo đó mà dần dần tích lũy.

Cho đến cuối cùng, hi Mị áp chế không nổi mà phun ra một ngụm máu tươi, Thiết Diễm vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, đưa tay dùng tay áo lau những giọt mồ hôi lạnh chảy thành dòng cùng vết máu đỏ sẫm bên môi trên mặt nàng.

“Mị . . Nàng . . .” Thiết Diễm không hề che dấu sự đau lòng khiến Mị thoáng mỉm cười.

“Không sao ” Nàng ngước mắt nhìn về phía Diễm Ảnh đi dò đường trở về nhưng lại không dám quấy rầy hai người mà hỏi “Có tìm được chỗ nghỉ chân không?”

“Bẩm Cung Chủ, tìm được một cái hang nhỏ trên núi, nhưng vẻn vẹn chỉ có thể chứa bốn năm người thôi.”

“Đưa chúng ta đi xem.” Mị kéo Thiết Diễm cùng nhau đứng dậy, cùng với Diễm Ảnh đi tới trước hang núi.

Hang núi này ẩn phía sau cây cổ thụ, xem ra cũng khá kín đáo. Mị do dự một lát rồi hạ lệnh “Tiểu Nam, Tiểu Tây, tiểu Bắc, mỗi người các ngươi mang theo vài tên Diễm Ảnh đi dò đường các nơi, tìm kiếm lối về Hà Châu. Sau khi tìm được mau chóng hồi báo.”

“Nhưng. . .” Triệu Lang nhìn gương mặt nhợt đến cùng cực của Mị, nghĩ tới bộ dáng vừa rồi của nàng mà hơi lo lắng.

“Không sao, tỷ tỷ.” Mị nhìn dáng vẻ lo lắng của Triệu Lang mà nhẹ nhàng cười một tiếng “Cho dù bọn họ đến thì muội cũng có biện pháp chắn được một lúc.”

Cốc Nam im lặng một lát rồi lấy túi đeo sau lưng nhét vào trong tay Cốc Đông, quỳ một gối nói “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Dứt lời liền xoay người dẫn hai tên Diễm Ảnh rời đi.

Cốc Tây cùng Cốc Bắc liếc nhau rồi cũng quỳ xuống lĩnh mệnh mà đi.

Mị bảo Triệu Lang, Thiết Diễm cùng Cốc Đông đi vào động trước, chính mình ở ngoài động dừng lại một lát rồi đi vào bên trong động, đưa cho ba người mỗi người một viên thuốc.

Cùng lúc ba người ngửa đầu ăn viên thuốc thì thân hình Mị đột nhiên rũ xuống, một đầu gối khuỵu xuống đất mà lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa. Hai lần phát tác của nàng quá mức gần nhau nên chính nàng cũng không biết liệu có còn nhiều huyết để có thể phun như vậy hay không, chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tìm được đường.

“Mị . .” Thiết Diễm ngồi xổm bên cạnh người Mị, lại lần nữa lau đi vết máu bên môi nàng, trong mắt mơ hồ có vẻ sắp khóc.

Mị nhìn sóng mắt hắn lóe chập chờn mà không nói một lời, chỉ nghiêng người dựa vào trong lòng hắn. Từ lúc hắn rơi lệ, thì hai ngày này đều là vì nàng mà rơi. Nếu như có thể, nàng không muốn phải nhìn những giọt lệ đau lòng lo lắng của hắn, nhưng nàng lại chỉ có thể không ngừng kìm hãm mùi tanh bắt đầu bốc lên trong yết hầu, càng áp chế thì nó càng mãnh liệt. Nửa ngày trôi qua, bốn người dựa vào vách núi ngồi dưới đất, phía dưới trải ra tấm thảm trong túi Cốc Nam.

Mị tựa vào trong lòng Thiết Diễm, người nhũn ra vô lực. Suốt nửa ngày này nàng liên tiếp thổ huyết, trước mắt từ lâu đã hoàn toàn mờ mịt. Nàng biết, chỉ sợ là không qua được.

Thiết Diễm nhìn gương mặt xanh mét của Mị mà trong lòng tràn ngập sợ hãi, chỉ không ngừng run rẩy. Thân thể của nàng càng ngày càng lạnh toát, bất luận hắn ôm nàng chặt tới đâu thì đều không giữ nổi nhiệt độ cơ thể của nàng, khiến nó dần lạnh đi.

Nhìn ý thức của nàng trong lòng mình tựa hồ cũng dần dần mơ muội, trong lúc bối rối Thiết Diễm chợt nghĩ ra điều gì. Hắn vội vàng nhìn về phía Cốc Đông “Cốc Đông, ngươi. . . có biết cách truyền máu?”

Sự áy náy trên mặt Cốc Đông làm hy vọng trong mắt Thiết Diễm cũng từ từ tan đi “Cung Chủ mặc dù có truyền lại pháp thuật truyền máu, nhưng không phải ngài cũng có thể nhận được máu của bất kỳ ai. Huống chi, chúng ta không có dụng cụ.”

Thiết Diễm ngây người nhìn Mị nằm ở trong lòng như không hề còn sự sống, làm sao bây giờ? Nàng ói ra quá nhiều máu, nếu là . . . Nếu là. . . Cũng không biết có thể khiến nàng tỉnh lại hay không. Chính nàng hẳn là biết cũng không có cách, cho nên mới khiến nàng tận lực gắng sức như vậy. Nàng muốn thấy hắn bình an trở lại Hà Châu.

Hắn đã có thể hiểu được ý tưởng của nàng, nhất cử nhất động của nàng, suy nghĩ của nàng đều nhằm cứu hắn.

Nhưng hắn có thể nào để nàng bỏ lại hắn, cũng không có thể để nàng bỏ lại Lạc Lạc, bỏ lại đứa con chưa chào đời. Bọn họ đều không thể không có nàng.

Nghĩ đến đây, Thiết Diễm trở tay rút chủy thủ giấu trong giày ra cứa vào cổ tay một cái.

Một đao kia cũng khá là sâu, hạ thủ không một chút do dự. Còn hắn với vẻ mặt bất động, bỏ chủy thủ trong tay xuống rồi mở miệng của Mị ra, nhỏ những giọt máu vào trong miệng nàng.

“Tướng quân. . .” Cốc Đông cùng Triệu Lang đều đứng vụt dậy đi tới bên cạnh hắn, nhưng lại bị khí thế của Thiết Diễm chấn kinh nên không cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn những giọt huyết của hắn chảy vào trong miệng của Mị.

Mùi tanh trong miệng gọi ý thức của Mị trở về, hơi thở quen thuộc khiến nàng biết được người bên cạnh là Thiết Diễm. Từ từ ý thức được động tác của Thiết Diễm, nàng vô lực giãy dụa một lát, yếu ớt mà mơ hồ cự tuyệt “Không. . . muốn. . . Diễm. . .”

“Không nên như vậy, Diễm, vô dụng, không nên mà! Diễm…” Trong lòng Mị không ngừng hô nhưng không cách nào cử động, chỉ có thể để mặc dòng huyết của hắn chảy vào trong, trơn tuồn tuột mà chui xuống bụng. Trước mắt nàng dần dần tối sầm, khi bóng tối hoàn toàn bao trùm thì ý thức duy nhất của nàng là “Diễm, dừng lại. . . Dừng lại. . . Diễm. . . Chờ ta. . . Diễm. . . Chờ ta. . .”

Cho đến Triệu Lang tiến lên, xiết chặt cánh tay Thiết Diễm, không để ý đến hắn giãy dụa mà dùng vải quấn chặt xung quanh vết thương trên cổ tay hắn.

“Đủ rồi, quá nhiều.” Nàng quát, ngăn Thiết Diễm đang giãy dụa “Muội muội cũng không muốn ngươi làm như vậy.”

Tiếng quát mắng của Triệu Lang đã kìm được Thiết Diễm đang giãy dụa, hắn chậm rãi dừng ngọ nguậy, lúc này mới phát hiện Mị ở trong lòng đã không còn thở. Bên môi, trên gương mặt là một giọt máu tươi của hắn.

Thiết Diễm rút cánh tay đang bị Triệu Lang kiềm chế mà run rẩy dùng ống tay áo lau đi vết máu bên môi và trên gương mặt của Mị. Từng chấm từng chấm cẩn thận giống như đối đãi với báu vật thân yêu nhất. Hắn biết nàng yêu sạch sẽ, nếu như trang phục bị nhiễm vết bẩn thì cũng lập tức phải thay ngay. Hắn dè dặt khẽ lau, chỉ sợ làm nàng đau.

Mặc dù biết nàng chỉ là chết giả, mặc dù biết nàng có thể còn tỉnh lại lần nữa, nhưng hắn vẫn không kìm chế nổi nỗi đau đớn trong lòng sợ mất đi nàng, không ngừng sợ hãi vì cảm giác bị bỏ lại.

Hắn ôm nàng vào trong lòng như đêm đó, dùng má mình nhẹ nhàng vuốt ve mặt Mị, khe khẽ thốt lên bên tai nàng “Mị . . Không được bỏ lại chúng ta, mau tỉnh lại đi; Mị . .”

Hắn không am hiểu ngôn từ nên chỉ có thể một mực, một mực lặp lại như vậy những lời này, lặp đi lặp lại. Hai người Triệu Lang cùng Cốc Đông nghe mà cảm thấy trong lòng chua xót. Có thể mến nhau, yêu nhau như hai người này e là thế gian này khó tìm được.

Thân là đế vương, Triệu Lang biết chính mình vĩnh viễn không có khả năng làm được. Có được một người tri tâm ước hẹn đến đầu bạc, lần đầu tiên nghe Mị nói một câu đó mà nàng chỉ cười cười. Nàng dù tìm khắp nơi trên thiên hạ thì tất cả nam nhân trên đời vốn đều là cỏ hoa, nữ nhân vốn là phong lưu thiên hạ, không ai được như Mị.

Nhưng, khi nàng liên tiếp nhìn Mị bảo vệ nam nhân này, nhìn Mị từng bước từng bước giành được trái tim hắn thì nàng không phải không xúc động. Thế gian thật sự có nữ nhân, biển tình ba nghìn dặm mà chỉ múc một gáo.

Mà dọc theo đường đi, nàng cũng thấy bản tính của Thiết Diễm, thấy Thiết Diễm trong lòng chính trực, thấy Thiết Diễm có tài tướng soái, thấy Thiết Diễm một khi thực lòng nỗ lực thì cũng sinh tử cùng nhau tới chết không thôi; Bọn họ như vậy khiến nàng hâm mộ, Thiết Diễm như vậy làm nàng phải thốt lên rằng không phải ánh mắt của Mị nhìn nam nhân khác thường mà là tầm nhìn của nàng ta đủ sâu để nhận ra một viên minh châu giữa biển cát trắng.

Cốc Đông cũng thực sự tiếp nhận vị tướng quân này, Cung Chủ nỗ lực cũng không phải không đáng giá, Cung Chủ chờ đợi cũng không phải uổng phí, Cung Chủ thổ lộ tình cảm rồi cũng không còn cô đơn. Vị tướng quân này tình ý không thua Cung Chủ, chỉ là hắn giấu quá sâu, không dễ giãi bày. Hôm nay, nàng tin tưởng, nếu như Cung Chủ thật sự gặp bất trắc thì vị tướng quân này sợ cũng không cách nào chịu sống một mình .

Lần này nàng là chân chân chánh chánh thừa nhận vị này là chánh quân, từ đó cũng coi hắn là chủ nhân để dâng lên sự trung thành trọn đời.

“Hừ, các ngươi cho là bằng chừng này độc phấn là có thể ngăn chúng ta bao lâu?” Từ bên ngoài động truyền đến âm thanh bọn họ đã quen thuộc, có điều đúng là loại âm hồn không tan.

Triệu Lang cùng Cốc Đông nhìn nhau rầu rỉ, làm sao bây giờ? Đúng là độc phấn kia đích xác không thể ngăn chặn bao lâu, Mị một giờ nửa khắc cũng không tỉnh lại được. Mà hai người các nàng với nữ nhân áo xanh kia thì giống như châu chấu đá xe.

Lại cũng không có thể để cho nữ nhân kia trông thấy Mị như vậy, phải làm như thế nào đây?

Thiết Diễm cũng chậm rãi buông Mị ở trong lòng ra, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, cẩn thận lướt ngón tay trên má của nàng. Lúc mở miệng thì âm thanh rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra để trấn an Triệu Lang và Cốc Đông có thể nói lại làm cho hai người thêm bất an.

“Cốc Đông, ngươi coi chừng dùm Mị và Hoàng thượng. Ta đi đối phó bà ta.”

“Chánh quân. . .” Cốc Đông vừa mở miệng liền bị Thiết Diễm vẫy tay dừng lại.

Một tiếng “Chánh quân” kia lại làm cho trong lòng Thiết Diễm chấn động, nàng ta cuối cùng đã thừa nhận hắn, công nhận hắn sao? Biết rằng nàng ta một mực kêu oan cho Mị, vì Mị chọn hắn, một nam nhân vô dụng. Một tiếng này là rốt cục cũng thừa nhận rằng hắn có tư cách đứng ở bên người Mị sao?

Thiết Diễm nhìn về phía hai người với ánh mắt kiên định mà dứt khoát. Khí thế đó khiến cho hai người lúc này mới ý thức được, hắn là Trấn Quốc tướng quân của Đại Tống, là Chiến Thần Đại Tống Bắc Cương tiếng tăm lừng lẫy.

“Bà ta chỉ muốn Thập Bát Kỵ, mà Thập Bát Kỵ ở trong tay ta. Nếu như ta đi thì nhất định bà ta sẽ không gây tổn thương cho ta. Ta chỉ có thể dẫn dắt bà ta rời đi một lúc, các ngươi phải gấp rút mang Mị đi khỏi đây, người kia tất sẽ đi một hồi rồi quay lại.”

Thiết Diễm lại lần nữa chăm chú ngắm Mị một hồi rồi đứng lên, hắn đang muốn chạy ra ngoài động thì lại bị Triệu Lang ngăn cản.

“Trẫm đi cùng.” Triệu Lang kiên định nhìn Thiết Diễm rồi dùng cách xưng hô để nói cho hắn, đây là lệnh của nàng.

“Không được, an nguy của hoàng thượng liên quan đến giang sơn Đại Tống, sao có thể mạo hiểm được?” Thiết Diễm quả quyết cự tuyệt.

“An nguy của trẫm liên quan đến giang sơn Đại Tống, an nguy của tướng quân sao lại không phải? Nếu là tướng quân có sơ xảy gì, khi muội muội tỉnh lại thì nhất định sẽ làm thiên hạ đại loạn.” Triệu Lang có thể nào để hắn mạo hiểm một mình, cho dù như thế nào thì cũng muốn thay muội muội trong chừng dùm hắn. Nếu không, nàng thật sự không dám cam đoan nha đầu kia sẽ làm gì.

Lời này của Triệu Lang làm Thiết Diễm không cách nào phản bác. Mị sẽ làm gì thì không ai biết. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là, trong lòng của nàng không có gì gọi là thiên hạ chúng sinh, không có gì là lấy đại cục làm trọng. Trong lòng của nàng chỉ có phu quân và người thân. Mặc cho ai cũng không thể gây làm tổn thương một tẹo nào, nếu không, nhất định phải trả lại gấp đôi.

Thiết Diễm không nói được gì làm cho tâm tình của Triệu Lang dễ dàng hơn rất nhiều. Muội muội vì nàng mà làm nhiều như vậy, nàng cũng nên vì Mị bảo đảm sinh mệnh người mà Mị yêu. Vì vậy mà lạnh nhạt cười một tiếng “Chúng ta chỉ cần cố gắng trì hoãn, khi muội muội tỉnh lại thì nhất định sẽ đến cứu thôi.” Điều này là sự tin tưởng giữa bọn họ; điều này là ngầm hiểu giữa bọn họ.

Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài động.

“Cốc Đông bảo vệ Mị cho tốt, mau chóng mang nàng rời đi.”

“Vâng, chánh quân.”

Thiết Diễm nghe thấy Cốc Đông trả lời mà cũng không quay đầu lại, chỉ cùng với Triệu Lang đi ra ngoài động.
Bình Luận (0)
Comment