Tương Tư Cùng Quân Tuyệt

Chương 5

Kim Lăng hoàng triểu năm một trăm hai mươi, Đức Khang Đế đột ngột bệnh chết, đông cung không có con, nghĩa tử Nam Phi Vũ kế vị, đổi niên hiệu là Nam Hi, Đông Lăng Vương giữ chức vụ Nhiếp Chính Vương, cùng chúng thần phụ tá ấu đế.

Nam Hi năm thứ hai, thánh nữ kế nhiệm, đồng thời, phương Bắc truyền đến tin báo chiến thắng. Mười năm bình quét bắc Man Di, cả nước vui sướng, xem như được thánh nữ phù hộ, danh hiệu Tử Đồng Thánh Nữ lan truyền đến các nước khác.

Nam Hi năm thứ mười, kí kết minh ước với nước Viêm Lang. Hai nước chung sống hòa bình, tới lui trao đổi. Mở ra thời đại hòa bình thịnh thế, phồn vinh hoàng triều càng tăng lên, nhân dân an tường sung túc. Bọn họ rất tin ở sự che chở của Thánh nữ, Kim Lăng có thể thiên thu vạn thế.

Nhưng không biết, nàng thánh nữ này chẳng qua chỉ là một dụng cụ tình dục.

Nam Ngụy Tử nhắm mắt lại, cắn khăn lót giường, ngón tay nắm chặn đệm chăn, mồ hôi tuôn xuống từ mặt, đầu lông mày nhíu chặt vì đau đớn, gương mặt ửng đỏ, dáng vẻ rất quyến rũ.

Thân thể nam giới tráng kiện ở phía sau, dục vọng nóng bỏng không ngừng thúc thẳng vào động nhỏ, nước xuân trào ra, chảy xuống từ nhụy hoa, để lại một vệt ướt trên giường.

Bàn tay ngăm ngắm nắm một bên ngực, đầu ngực từ lâu đã dựng đứng, như đóa hoa đỏ rực mới nở. Ngón tay thô ráp kéo lấy đầu ngực, lòng bàn tay bóp bầu ngực trắng, để lại dấu tay thô lỗ.

Sự thô bạo của y khiến mi tâm nàng cau lại càng chặt hơn, đau đớn nhưng tê dại khôn tả, khiến nàng co thúc bụng dưới, động nhỏ lập tức trói càng chặt đao thịt.

"Hưng phấn thế, thích ta xoa nắn nàng vậy sao?" Y liếm mồ hôi trên lưng nàng, răng nhọn cắn mạnh lên vai nàng.

"Ưm!" Răng nàng cắn chặt mền trên giường, phát ra tiếng kêu nhẹ đè nén tất cả các tiếng rên rỉ khác, mà động hoa lập tức co chặt, trong nháy mắt thân thể run rẩy, chân đang quỳ từ lâu đã xụi lơ.

"Không được, ta còn chưa thỏa mãn." Y vẫn không tha cho nàng, thanh sắt nóng vẫn còn chôn trong thân nàng, từ từ rút ra tiến vào, thúc sâu vào thịt non.

Xâm chiếm lúc nhanh lúc chậm khiến Nam Ngụy Tử gần như phát cuồng. Từ lâu, cơ thể nàng đã được y dạy dỗ vô cùng mẫn cảm. Y lại càng rõ rệt nhược điểm của nàng, nhất định mỗi lần đều giở ra mọi cách hành hạ nàng, chính là muốn ép nàng van nài, lên tiếng rên rĩ.

Nàng không làm!

Nàng sẽ không ngân nga ở dưới thân y, mỗi lần luôn cố hết sức chịu đựng. Cho dù cắn nát môi sẽ bị y càng trừng phạt mạnh bạo, nhưng nàng vẫn không khuất phục.

Biết rõ nàng vô cùng ngang ngược, ngón tay y di chuyển xuống dưới, đi đến cửa động đang ướt át, thăm dò vào động nhỏ. Đầu ngón len vào trêu đùa cánh hoa, ngón cái đè trước nhụy hoa, vân vê ma sát thịt hoa, lại đánh vào chỗ mẫn cảm nhất của nàng.

Nàng hô hấp dồn dập, tay siết chặt khăn trải giường, thân thể lay động, như có đàn kiến đang bò thong thả xâm chiếm, khiến cho nàng cực kỳ khó chịu.

"Ngụy Tử, muốn ta nhanh một chút không?" Y cắn vành tai, đầu lưỡi liếm viền tai, biết rõ đây cũng là chổ nhạy cảm của nàng.

Muốn, nàng muốn...

Nam Ngụy Tử bị giày vò gần như phát cuồng. Dưới sự trêu chọc của y, thân thể nàng căng ra như dây đàn, căn bản không chịu nỗi một cú kích thích.

Nhưng mà....

Nàng hé mắt, tuy mắt tím đê mê nhưng lại hiện ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, như giọt mưa trong suốt, tôn quý vô cùng.

Nắm chặt lấy khăn trải giường, nàng cắn răng nâng mông lên, eo thon đu đưa, chủ động di chuyển, động nhỏ co rút, nuốt vào nhả ra lửa nóng của nam nhân.

Đóa hoa kiều diễm khi mở khi đóng, mềm mại như chiếc miệng bé con đói khát ngậm mút vật to dài kia. Thịt hoa co rút nhiệt tình, trêu chọc dục vọng bùng phát.

Y hiểu rõ cơ thể nàng, nàng không vậy sao? Y nắm rõ nhược điểm của nàng, nàng cũng thế. Trong việc hoan ái, nàng mãi mãi không bị động, y muốn nàng van nài, nàng cũng lấy cơ thể hàng phục y.

Động nhỏ sâu thẳng hút chặt đao thịt, thịt hoa không ngừng co rút, muốn đẩy vật nóng bỏng kia ra, nhưng lại bao phủ chặt chẽ, không nỡ để nó rời đi.

Cử động trêu chọc của nàng làm y thở gấp, vật nam tính càng thêm to lớn gần như bộc phát trong vách hoa của nàng. Mắt đen sâu hút, bàn tay ra sức giữ lại hai mông nàng, y rút lửa nóng ra, lại bất thình lình tiến vào.

Thân thể run rẩy, nàng chuyển mông chào đón y rút ra đâm vào mãnh liệt, sử dụng toàn bộ phương pháp, muốn y buông vũ khí đầu hàng.

Đương nhiên Nhiễm Phượng Thâm biết rõ mục đích của nàng, mỗi lần nàng bị y khiêu khích dày vò, nàng sẽ phóng đãng như vậy để quyến rũ y.

Mà y lại vui vẻ tiếp nhận sự quyến rũ của nàng. Nhất định nàng không biết được rằng nàng rất đẹp khi dùng mọi cách quyến rũ y, đẹp đến mức khiến người ta muốn hăng hái chiếm hữu.

Y thô lỗ xoay thân nàng lại, vật nam tính chôn sâu trong động nhỏ cũng xoay chuyển, làm chất dịch trơn đặc dính trào ra.

Hành động xông tới kích thích nàng, chân nàng quấn quanh thân thể y, khoái cảm chiếm lĩnh toàn thân nàng, nàng cắn chặt môi, ngón tay cố nắm lấy chăn.

Tay y nâng đùi nàng lên, vòng ngọc ở mắt cá chân tỏa sáng trong ngọn nến. Vật nóng bỏng không ngừng công chiếm động nhỏ, giống như chiếc vòng ngọc trói buộc nàng chặt chẽ, khiến nàng thoát thân không được.

Nàng là đồ chơi của y, là công cụ tình dục mà y độc chiếm. Mười năm qua, vòng ngọc vẫn đi theo nàng, thân thể nàng bị y xâm nhập chiếm hữu, nàng không trốn thoát được giam cầm của y.

Thân thể xinh đẹp không còn cứng ngắc như còn là thiếu nữ, trong vòng tay y ôm ấp, nàng đã trở thành đóa hoa mỹ lệ. Gương mặt thanh tú càng thêm yêu kiều, cơ thể trở nên mê người, vòng eo thon không thay đổi, giống như y bẻ liền gãy ngay, còn có động nhỏ chặt chẽ bao phủ y, cho dù tiến vào bao nhiêu lần cũng vẫn nhỏ hẹp ẩm ướt nóng bỏng như vậy. Khiến y hăng hái cướp đoạt, cố gắng hủy hoại nàng.

Y cúi người cắn vào ngực nàng, mút liếm đầu ngực, nước vương trên ngực trắng tạo thành một một mảng sáng bóng dâm dục.

Dục vọng nóng bỏng càng dã thú hơn, rút ra tiến vào, cửa hoa đã sưng tấy, mỗi lần y xông vào đều khiến nàng cảm thấy tê tái mãnh liệt.

Đau đớn cùng với khoái cảm hành hạ thân thể nàng, đầu lông mày nhăn lại, bờ môi đã bị nàng cắn rách từ lâu.

Tay y tách môi nàng, nàng há miệng cực lực cắn ngón tay y, căm ghét cắn đến khi nghe được mùi máu của y trong miệng mình.

Nhiễm Phượng Thâm đã quen, trước đó ngón tay y cũng đã lưu lại vết cắn của nàng từ lâu, vĩnh viễn không biến mất.

Động nhỏ tham lam nuốt lấy nguồn nhiệt nóng của y, thân thể đã quen với sự chiếm lĩnh của y, cho dù nàng không muốn thì vách hoa vẫn co rút, khao khát y tiến vào.

Nàng thuộc về y.

Mắt đen sâu thẳm, hung hăn đâm thẳng vào nơi tận cùng của động hoa. Một lần lại một lần, để lại vết tích trên người nàng, dịch hoa chảy tràn ra vang lên tiếng nước tanh tách, đẩy hai người lên đỉnh cao dục vọng.

Theo hành động tiến vào càng kịch liệt, bàn tay bóp ngực, lưỡi liếm mút, cắn vào đỉnh ngực hồng, ý thức Nam Ngụy Tử đã tan rã từ lâu, quá sung sướng khiến nàng đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể ý thức cắn chặt ngón tay trong miệng.

Chuyện này là chuyện duy nhất nàng có thể làm để chống cự lại dục vọng ham muốn, hoặc là phải nói sự kiêu ngạo của nàng hoàn toàn khuất phục dưới thân y.

Nhiễm Phượng Thâm cho phép nàng duy trì điểm kiêu ngạo này. Nếu muốn ép nàng lên tiếng, y còn nhiều phương pháp nữa. Nhưng chẳng qua là y không cần, thậm chí phối hợp nàng, cho nàng cắn y giải tỏa mối hận.

Y liếm làn môi bị cắn phá, đôi mắt hơi sâu, tỏa ra thâm ý khó hiểu. Mà nàng nhắm nghiền mắt, không phát hiện ra vẻ mặt nam nhân đang nhìn nàng.

Rút ngón tay trong miệng nhỏ ra, nơi lửa nóng càng đòi hỏi dịch hoa trong động nhỏ, y như mãnh thú tham lam, cắn nuốt đóa hoa xinh đẹp.

Nam Ngụy Tử bị y hôn đến mức không thở nổi. Nàng mở hé mắt, lại nhìn thấy trong đôi mắt sâu xa của nam nhân như tồn tại điều gì đó.

Nàng còn không kịp tra rõ thì y lại hung hãn tiến vào, thúc mạnh bạo vào thân nàng, nhấn chìm nàng vào sóng tình, khiến nàng không thể chú ý đến cái khác, chỉ có thể theo y trầm mê, mặc y cướp đoạt.

Cho đến khi y no chán, thân thể nàng căng thẳng, dục vọng sôi sục khiến nàng run rẩy. Động nhỏ tham lam nuốt lấy tất cả, thân thể nàng ướt át, nghe nhịp tim y đập mạnh mẽ, Nam Ngụy Tử chậm rãi nhắm mắt...

Nước suối ấm áp khiến nàng thả lỏng cơ thể, cánh tay tráng kiện ôm lấy nàng, nàng tựa lưng vào bộ ngực rộng rãi, nàng nghiêng mặt, khuôn mặt dán sát vào lồng ngực y, bên tai nghe tiếng tim đập trầm ổn.

Nam Ngụy Tử nhắm nghiền mắt, tâm tư không khỏi bay xa --

Ngày đó, nàng nghe nhịp tim của y, căng thẳng được thư giãn kỳ lạ, ngủ say trong lòng y, lúc tỉnh lại, Kim Lăng đã thay đổi triều đại.

Hoàng đế đột ngột bệnh chết, ngôi vị hoàng đế để trống, Đức Khang đế không có con, chúng thần liên tấu xin Nhiễm Phượng Thâm đăng ngôi, nhưng y lại ủng hộ Vũ Nhi làm hoàng đế, tự nguyện trở thành Nhiếp Chính Vương phụ tá bên cạnh.

Hành động nhường ngôi khiến chúng thần ngạc nhiên, đều cho rằng không được. Nam Phi Vũ không thuộc huyết thống hoàng tộc, làm sao ngồi lên hoàng vị? Nhiễm Phượng Thâm bác bỏ tất cả, để Nam Phi Vũ mặc long bào, đi lên long vị tôn quý.

Đối diện bất mãn của chúng thần, Nhiễm Phượng Thâm chỉ nói một câu "Bổn vương nói có thể là có thể, còn nói thừa thải, bổn vương không ngại tháo xuống cái đầu các ngươi đang mang."

Một lời nói ra, chúng thần cũng không dám nhiều lời.

"Nhớ đó, đừng khiến bổn vương nghe câu nào bất mãn với hoàng thượng, nếu không..." Y tươi cười, bàn tay nhẹ nhàng phủi bụi trên ghế dựa, rồi thu tay lại.

Trong nháy mắt, khi y thu tay lại, ghế đàn hương kiên cố lập tức biến thành tro, sắc mặt chúng thần lập tức trách bệch, nhanh chóng quỳ xuống.

"Chúng thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Lúc nàng tỉnh lại, toàn bộ kết cuộc đã định, Vũ Nhi thành hoàng đế, mà Nhiễm Phượng Thâm lại cam tâm tình nguyện trở thành Nhiếp chính vương.

"Vì sao?" Nhìn nam nhân, nàng không hiểu vì sao y làm như vậy.

"Vì sao cái gì?" Nhiễm Phượng Thâm ngồi trên ghế, nhìn nàng chất vấn, gương mặt cười nhạt, "Diệt trừ Nhiễm Thịnh Đức, lại để cho Nam Phi Vũ ngôi trên hoàng vị, không phải là mục đích của nàng tiếp cận ta, khuất phục dưới thân ta sao?”

Đúng, đó là mục đích của nàng.

Đúng là lời nói của Nhiễm Phượng Thâm không ngoài ý muốn của nàng. Với sự sâu sắc của y, nàng không cảm thấy bản thân có thể qua được ánh mắt y, nhưng nàng bất ngờ với hành động của y.

Nàng không hiểu tại sao y giúp nàng?

Thậm chí trở thành Nhiếp Chính Vương áp chế những bất mãn của đại thần, còn ngồi trấn ở trên, cho dù chúng thần có ý định cũng không dám nói ra.

Huống chi y còn nói, hoài nghi hoàng đế chính là hoài nghi y.

Hành động của y khiến Nam Ngụy Tử khó hiểu. Y biết rõ nàng tiếp cận y là không có ý tốt, nhưng lại dung túng nàng, thậm chí còn giúp nàng. Trong nửa năm ngắn ngủi y đã giúp nàng đạt được mục đích, mà còn tự mình trao hoàng vị cho nàng.

Mọi người thèm muốn hoàng vị, mà y lại coi như không. Bởi vì y không cần ngồi trên ngai rồng, cũng có quyền lực của đế vương.

Chỉ cần Nhiễm Phượng Thâm còn ở đây, Vũ Nhi sẽ không là đế quân chân chính, binh quyền trên tay y như mặt trời ban trưa, đúng là mối nguy hiểm tiềm ẩn.

"Tiếp theo nàng muốn làm thế nào? Giết ta sao?" Y cười nói, đưa tay ôm nàng vào lòng, ngón tay nắm giữ lọn tóc trước ngực nàng.

"Không" Nam Ngụy Tử không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi trên chân y, "Ta cần ngài giúp ta."

Vũ Nhi còn nhỏ, thế cục triều đình vẫn chưa ổn định, nàng vẫn cần y.

Huống chi năng lực hiện tại của nàng hoàn toàn không đụng được đến y. Nàng hiểu rất rõ, ở trong mắt y, e rằng nàng và Nhiễm Thịnh Đức cũng giống nhau, đều là tổ kiến trong tay y, y nhẹ nhàng bóp nghiền, cũng khiến bọn họ kề cần cái chết.

"Hả?" Nhiễm Phượng Thâm nhíu mày.

"Vũ Nhi vẫn còn nhỏ, nó không hiểu gì hết, ta hi vọng ngài có thể tự mình dạy dỗ nó. Còn có... Nhạc Nhi, ta muốn để nàng đi theo ngài, để ngài dạy nàng võ nghệ và cách dụng binh." Bọn họ không thể không dựa vào thế lực của y. Nếu không có Nhiễm Phượng Thâm, chỉ sợ tánh mạng Vũ Nhi dù là hoàng đế cũng khó bảo toàn. Ngay lúc này, nàng cần y hơn ai hết.

"Nàng muốn ta dạy Nam Phi Vũ trở thành đế vương, dạy Nam Hân Nhạc binh pháp võ nghệ, để nàng ta trở thành tướng quân. Vậy, đến lúc đó có cần cấp cho nàng ta tám mươi vạn binh quyền của Phụ Vương nàng không?" Nhiễm Phượng Thâm hỏi lại, giọng nói từ tốn, khiến người khác không thấy rõ y nghĩ cái gì.

Nam Ngụy Tử không nói, nói ra những lời này, trong lòng nàng cũng không yên, nàng không nắm chắc gì cả, nàng chỉ đánh cá thôi.

"Tại sao ta phải giúp nàng?" Việc này đối với y chẳng có gì tốt, chỉ là chuốc thêm phiền phức.

"Không biết." Giống như nàng không biết vì sao y để cho nàng lợi dụng như vậy, tâm tư nam nhân này quá khó dò, "Quyết định là quyền của ngài."

Nàng hất cằm lên, bình tĩnh chời đợi đáp án của y, chỉ có nàng biết là mình khẩn trương, hô hấp cũng ngừng lại.

"Được." Rất lâu y mới nhận lời.

Nam Ngụy Tử không tin được "Ngài..." Nhận lời?

"Sao? Không vui hả?" Nhiễm Phượng Thâm nhìn gương mặt nhỏ kinh ngạc, vẻ mặt hoảng hốt của nàng khiến y vừa lòng, khóe miệng nhoẻn lên "Nàng muốn gì ta đều cho ngươi hết."

"Vì... vì sao?" Nàng nhíu mày nghi ngờ "Bởi vì gương mặt này à?"

Nàng chỉ có thể nghĩ đến đây, trừ điều này ra, nàng không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Có điều nàng không xác định được, nàng không cảm thấy y là người sẽ bị sắc đẹp mê hoặc. Hành động của y quá khó đoán, khiến cho người khác ko thể nắm bắt được.

"Đúng" Y không phủ nhận "Cái giá là nàng thuộc về ta."

Ngón tay cầm mắt cá chân của nàng, vuốt qua vòng ngọc "Chỉ cần vòng ngọc này còn ở trên người nàng, thì nàng là của ta."

Ánh mắt nàng nhìn vòng ngọc. Vòng ngọc xinh đẹp giống như một vật giam cầm, khóa chặt lấy nàng. Nàng nắm tay lại, không chút chần chờ "Được."

Chỉ cần có thể đạt được mục đích, mặc kệ y muốn gì. Chỉ cần y đồng ý giúp nàng, nàng bằng lòng trở thành đồ chơi của y. Chỉ cần người thân của nàng bình an, nàng có trả giá lớn như thế nào cũng được.

"Ta muốn gặp Nhạc Nhi." Nàng yêu cầu.

Nhiễm Phượng Thâm không hỏi nhiều, dẫn nàng tiến cung, đã nửa năm rồi nàng chưa gặp muội muội.

"Tỷ tỷ." Nam Hân Nhạc thấy nàng, trên gương mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nhưng nhìn thấy Nhiễm Phượng Thâm đứng sau Nam Ngụy Tử, nàng không khỏi sững sờ, trong mắt hoài nghi.

"Nhạc Nhi." Nam Ngụy Tử ngồi xuống, tay vuốt nhẹ đỉnh đầu muội muội. "Tỷ tỷ hỏi muội, muội muốn tiếp tục làm công chúa, hay là theo Nhiếp Chính Vương?"

Nàng cho muội muội lựa chọn.

Nam Hân Nhạc ngẩn người, nàng liếc mắt nhìn Nhiễm Phượng Thâm một cái, lại nhìn Nam Ngụy Tử, trong đôi mắt tím của tỷ tỷ có vẻ mệt mỏi.

Nửa năm không gặp, tỷ tỷ thay đổi trở nên đẹp hơn, vẫn tôn quý như cũ, chỉ là gương mặt không còn tang thương như trong dĩ vãng.

Nàng cắn môi, cầm tay tỷ tỷ. "Muội muốn theo Nhiếp Chính Vương."

Nam Ngụy Tử không bất ngờ với đáp án của Nam Hân Nhạc. Nàng nhìn muội muội cầm chặt tay, trong đôi mắt đen có phần kiên định.

Muội sẽ bảo vệ tỷ, bảo vệ Vũ Nhi -- Ánh mắt muội muội nói cho nàng biết như thế.

Nàng mỉm cười nhưng tim rất đau. Kết quả này là nàng muốn, nàng muốn Nhạc Nhi theo Nhiễm Phượng Thâm, nàng muốn Nhạc Nhi làm tướng quân, nàng muốn củng cố ngôi vị hoàng đế của Vũ Nhi. Rồi một ngày kia.... Nàng muốn bỏ chướng ngại cuối cùng.

Hai năm sau, nàng kế nhiệm thánh nữ, đồng thời Bắc Man Di quy hàng. Trong nháy mắt, uy vọng của nàng đẩy lên tới cao điểm, nhân dân tín ngưỡng nàng, tin tưởng nàng bảo hộ mới có thể đánh thắng trận.

Nàng quay đầu nhìn gương mặt Nhiễm Phượng Thâm cười nhạt, trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo.

Nàng nhớ tới hành động của y gần đây. Y thường dùng bồ câu đưa tin liên lạc với người khác, thậm chí sai phó tướng dưới tay y âm thầm lĩnh quân đến Phương Bắc, còn phái khá nhiều ảnh vệ đi theo...

Nam Ngụy Tử lập tức hiểu rõ, y đã tính từ lâu, chính là muốn ngày nàng kế nhiệm, hàng phục Man Di, nâng cao danh vọng cho nàng, đế danh Thánh nữ vang xa.

Nàng không nhìn nữa, trong lòng không ngừng run rẩy, nam nhân như vậy quá đáng sợ. Kim Lăng với Bắc Man Di chinh chiến mười năm, y dùng sáu tháng ngắn ngủi công phá man tộc. Mà còn không tự mình lĩnh quân, chỉ ở nơi xa làm mồi nhử.

Ánh mắt Nam Ngụy Tử lạnh lùng, chỉ cần có Nhiễm Phượng Thâm ở đây, Vũ Nhi sẽ không được chân chính làm hoàng đế, Nhiễm Phượng Thâm tuyệt đối phải biến mất...

"Nghĩ gì vậy?"

Biết nàng thức dậy từ lâu, Nhiễm Phượng Thâm vốc nước suối màu trắng ngà. Bàn tay hơi nghiêng, để nước suối ấm nhỏ giọt trên da trắng mịn màng, ngón tay vuốt lên vết cắn trên vai.

Không chỉ có vai, tất cả trên người nàng đều chi chít vết tích của y, làn da trắng noãn gần như không còn chổ nào nguyên vẹn.

Y nhếch môi gian tà, cúi đầu cắn mạnh trên vết răng cũ.

Đau đớn trên vai khiến nàng nhíu mày, Nam Ngụy Tử mở hé mắt, nhìn lại đôi mắt đen sâu thẳm. Mười năm rồi, nàng luôn mặt đối mặt nhìn y như vậy, lại không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của y.

Y luôn thuận theo lời nàng, nàng muốn, hai tay y đều dâng cho nàng.

Y dạy Vũ Nhi cách làm đế vương, tiêu diệt những quan thần có lòng phản với Vũ Nhi, dần dần không có ai dám dị nghị gì đối với Vũ Nhi nữa. Một mặt là sợ Nhiễm Phượng Thâm, một mặt là Vũ Nhi ko còn nhỏ tuổi, đã dần dần có phong phạm quân vương.

Y đối với Vũ Nhi rất tốt, không hế giấu tài và đối với Nhạc Nhi cũng vậy. Lúc Nhạc Nhi trở thành tướng quân, nàng lên tiếng muốn y cho Nhạc Nhi tám mươi vạn binh mã, mắt y cũng không chớp, lập tức ném binh phù cho Nhạc Nhi.

Nghĩ đến muội muội, mắt tím hơi trĩu nặng, một năm trước Nam Hân Nhạc đã rời khỏi. Còn tám mươi vạn binh mã trong tay Nam Hân Nhạc, Nhiễm Phượng Thâm cũng không có thu hồi, mà là giao thẳng cho hoàng đế.

"Tám mươi vạn binh mã này là những kẻ trung thành với Nam Vương. Bọn họ trung thành với hoàng triều, lại càng tôn kính Nam Vương. Trong lòng bọn họ chỉ có Nam Vương mới là tướng quân của bọn họ. Không phải người của ta, ta không hứng thú lãnh đạo, binh phù này ta giữ cũng ko dùng."

Đây là những lời nói lúc Nhiễm Phượng Thâm giao binh phù cho Vũ Nhi.

Tâm tư Nhiễm Thịnh Đức lại cần đến tám mươi vạn binh mã, nhưng y lại không đặt vào trong mắt. Nam Ngụy Tử thật không hiểu, có điều gì đáng để Nhiễm Phượng Thâm coi trọng đây?

Quyền thế, danh lợi, y đều có, lại không thấy y để ý, kể cả ngôi vị hoàng đế y cũng khinh thường, chấp nhất duy nhất chỉ có...

Trong lòng run nhẹ, nàng lườm y.

"Sao vậy?" Trong mắt nàng lóe lên sự bối rối khiến y nhướng mi. Những năm gần đây cảm xúc của nàng luôn yên lặng, nàng càng ngày càng giống y, nghĩ cái gì cũng không lộ ra ngoài. Ngoại trừ bị tình dục tô vẽ, nếu không, rất ít khi nhìn thấy biểu cảm của nàng -- Ngoại trừ Nam Phi Vũ và Nam Hân Nhạc.

Chỉ có khi nàng đối diện với người thân mới có vẻ mỉm cười hiếm thấy. Đó là những người đặc biệt của nàng, mà đối với y, nàng mãi mãi ngạo nghễ nhìn như vậy.

"Không có gì." Nam Ngụy Tử mở mắt, buồn cười với ý nghĩ của chính mình. Phủ Đông Lăng Vương có đến vài trăm thị thiếp, trước đó vài ngày lại có một số đông mỹ nhân được y nạp vào hậu viện Vương phủ. Việc Nhiếp Chính Vương phong lưu ở hoàng triều này ai ai cũng biết.

Y vẫn quấn lấy nàng, chỉ vì nàng chưa già mà thôi. Nàng không khờ dại nghĩ dung mạo của mình có thể mê hoặc được y. Nhiễm Phượng Thâm không phải nam nhân ngu xuẩn bị sắc đẹp mê hoặc. Người như y, nàng hoài nghi thật sự nữ nhân nào có thể khiến y động lòng?

Nam Ngụy Tử đẩy y ra, nhịp tim yên tĩnh này khiến nàng cảm thấy chán ghét, nàng chạy ra khỏi bể, hai bắp đùi bủn rủn khiến nàng nhíu mày, có điều còn có thể chịu được.

Lúc nàng bước đi, vòng ngọc ở mắt cá chân thỉnh thoảng va chạm, phát ra tiếng leng keng, âm thanh này mặc kệ đã nghe bao lâu cũng khiến nàng căm ghét.

Nàng cầm lấy quần áo mặc vào, do tóc còn ướt nên làm áo cũng ướt theo. Nàng muốn búi tóc lên, một đôi tay lại nắm giữ mái tóc dài, cầm miếng khăn bao phủ, dịu dàng giúp nàng lau khô.

"Không cần." Nam Ngụy Tử nhanh chóng đẩy tay y ra, lông mày bất giác cau lại "Tự ta làm được."

Y muốn giúp nàng lau khô tóc... Việc này không phải việc nên có giữa bọn họ.

"Hử?" Nhiễm Phượng Thâm nhướn mày, cười như không cười "Ngụy Tử, ta có cho nàng quyền cự tuyệt sao? Lại đây."

Vì lời nói của y mà mắt tím trở nên lạnh lẽo, cũng không nhiều lời, nàng đi đến gần y, cho y lau giúp mái tóc dài.

Ngón tay cái miết lên tóc tơ, môi y kề sát tai nàng "Thế nào? Tức giận hả?" Y nhìn ra ánh mắt lạnh lẽo của nàng.

"Không dám." Nàng trả lời lạnh nhạt, ánh mắt chế giễu. Nàng chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ, làm sao dám tức giận với chủ tử nắm quyền sinh tử của nàng?

"Ừ." Y không thèm để ý giọng điệu của nàng, hoặc là phải nói đã quen rồi. Cánh tay nắm lấy eo nàng, y siết chặt vào. "Là gần đây ta quá chiều chuộng nàng sao?"

Kể từ sau khi Nam Hân Nhạc rời khỏi, càng ngày nàng càng không biết nghe lời, thái độ càng lạnh nhạt với y hơn lúc trước.

"Gần đây nàng không còn ngoan ngoãn nữa." Y như than thở, Nam Ngụy Tử nghe được trong cách nói của y có phần không vui, trong lòng hồi hộp.

Biết rằng trêu trọc y không có lợi gì cho mình, chỉ là tính kiêu ngạo không cho phép nàng yếu thế, "Ta nghĩ trong Vương Phủ có biết bao thị thiếp chờ đợi ngài sủng ái, mỹ lệ dịu dàng không thua kém một Ngụy Tử này."

"Rất là nhiều." Nhiễm Phượng Thâm không phủ nhận, nói gần như vui vẻ "Bổn vương gần đây mới nạp một số mỹ nhân danh kỉ làm thiếp. Trong đó có một hoa khôi kiều diễm nhất thiên hạ, tính tình dịu dàng lại xinh đẹp khiến cho bổn vương vui vẻ, nàng ta múa rất đẹp, Ngụy Tử muốn xem không?"

"Không, Ngụy Tử không có hứng thú với múa..."

"Ngày mai là sinh nhật bổn vương." Nhiễm Phượng Thâm cắt ngang lời nói của nàng, gương mặt anh tuấn kề sát cần cổ trắng noãn, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng. "Ngụy Tử quên rồi sao?"

Nam Ngụy Tử không nói, làm sao nàng quên. Mỗi lần sinh nhật y, nàng nhất định phải tự chuẩn bị thức ăn, y sẽ đến Bạch Tháp, dùng xong bữa sẽ hưởng dụng đồ chơi là nàng.

"Tối mai bổn vương sẽ không đến đây..." Y dừng lại, cảm nhận được thân thể yêu kiều giảm bớt căng thẳng, y mới chậm rãi lên tiếng "Nhưng mà, nàng phải đến vương phủ."

Cái gì? Nam Ngụy Tử không muốn, "Vương gia quên rồi, nơi mà Thánh nữ có thể đi chỉ có Bạch Tháp và Hoàng cung thôi." Trừ phi tế thần, còn ngoài ra nàng cũng không thể ra ngoài.

"Gần đây phương bắc không có yên tĩnh nữa, dường như là tàn dư của Man Di lại ngu ngốc phá rối..."

Hử? Nam Ngụy Tử lập tức nhíu mi. "Có phái ảnh vệ đi điều tra không?" Nếu như Man Di thật đội mồ sống dậy cũng không hay, mà nước Vệ cũng là ở phương bắc. Năm ấy tuy nước Vệ đầu hàng, nhưng dã tâm vẫn còn tồn tại, chỉ là bề ngoài khuất phục mà thôi. Nếu bọn họ và Man Di liên kết lại thì rất khó đối phó.

"Ngày mai đến Vương phủ chúc thọ bổn vương." Nhiễm Phượng Thâm cắn nhẹ lỗ tai nàng "Chỉ cần nàng đến, ta sẽ cho nàng biết kết quả điều tra."

"Ngài..." Nam Ngụy Tử trừng mắt nhìn y.

"Sao hả? Thật ra bổn vương rất muốn Thánh nữ đến thưởng thức tài nghệ múa của thị thiếp mình, hi vọng thánh nữ sao khi xem xong, có thể tự mình múa lại cho bổn vương xem, để chúc thọ bổn vương." Nhìn tức giận trong mắt nàng, y nói thêm một câu "Nhưng không được mặc gì."

Nam Ngụy Tử nắm chặt lòng bàn tay.

"Yên tâm, nàng nhảy múa chỉ có bổn vương mới được xem." Nhiễm Phượng Thâm cười gian, nhưng anh tuấn khiến người ta không thể dời mắt.

"Ta không nỡ để người khác thấy vẻ đẹp của nàng." Y hôn lên môi mím chặt, đầu lưỡi nhẹ liếm qua cánh môi, giống như đùa thú cưng trong lòng bàn tay.

"Nhận được quà mừng thọ, bổn vương lập tức cho nàng cái nàng muốn, sao hả?" Y đợi đáp án của nàng.

Nam Ngụy Tử cắn chặt răng, ánh mắt cực lạnh, nàng rũ mắt, cố hết sức đè nén lửa giận.

Rất lâu sau, nàng mới thả nắm tay ra, chậm rãi mở miệng "Ta sẽ đi." Lạnh lùng thốt ra câu này, nàng kéo tay y ra, cất bước đi vào trong phòng.

Sau khi nàng đi khỏi, Nhiễm Phượng Thâm cười ẩn ý, cùi đầu nhìn khăn ướt trên tay, trên đó vẫn còn vương hương thơm của nàng.

Ngửi lấy mùi hương, đôi mắt đen thăm thẳm lóe lên sự khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment