Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Chương 36

“Gian tế rất xảo trá, trúng ta đã thử vài lần vẫn chưa lừa được hắn ra ngoài.” Quân sư ở bên cạnh nói.

“Ta có một cách, nhưng mà hơi nguy hiểm một chút.”

Chờ đến khi A Vô nói ra kế hoạch của nàng, Cố Trường Quân chưa cần nghĩ đã phản đối: “Không được, như vậy đối với nàng quá nguy hiểm, chẳng may…”

“Cố Vương gia, đừng quên ngài là tướng quân, lo trước lo sau chỉ làm ngài mất đi phán đoán!”

Tam Hoàng tử cảm thấy có thể thử một lần, “Hoàng huynh, khi huynh đánh địch quốc có lẽ đã nên hiểu rõ, nếu thật sự không bắt được gian tế, địch quốc sẽ mau chóng ngóc đầu trở lại.”

Ý kiến của hai người không giống nhau, thấy hai người sắp cãi nhau, A Vô nói: “Cố vương gia, ta tin tưởng với năng lực của ngài thì vẫn thừa sức bảo vệ một người phụ nữ yếu đuối như ta.”

Những lời này nháy mắt đã làm Cố Trường Quân an tâm, hắn nghĩ một chút rồi nói: “Ta có thể đồng ý với kế hoạch này, nhưng nàng cần phải đi bên cạnh ta từng giây từng phút.”

A Vô gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, ta còn không có ngu ngốc đến nỗi lấy tính mạng của mình ra để nói đùa.”

Quân sư đứng yên lặng ở một bên nhìn A Vô không chớp mắt, nghĩ thầm: Quả nhiên lợi hại, một câu đã khiến cho bạo quân của bọn họ im miệng, còn đồng ý với kế hoạch.

Đêm khuya.

Ngày mai bắt đầu chấp hành kế hoạch, vì tránh sai sót, A Vô đang sửa sang toàn bộ công cụ hộ thân của nàng.

Lúc này, phía sau có một đôi bàn tay to duỗi tới,  A Vô nhanh chóng xoay người, kim bạc trong tay vay tới cổ của người kia.

“A Vô, nàng muốn mưu sát thân phu sao?” Cố Trường Quân vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

A Vô trợn mắt, “Lần sau còn lén lút, ta sẽ trực tiếp đâm vào cổ ngươi!”

Cố Trường Quân cười véo lên mặt A Vô, hắn nói: “Nếu ta chết rồi, vậy chẳng phải nàng sẽ phải thủ tiết hay sao?”

A Vô đẩy tay hắn ra, “Đừng nói lời không may mắn, nếu ngươi chết rồi, vậy thì không tiếp tục trò chơi được nữa!” 

Khoé miệng của Cố Trường Quân tiếp tục cong lên, hắn nói: “A Vô, nàng còn muốn lừa dối chính mình sao? Nàng xa xôi vạn dặm chạy tới nơi này, chẳng lẽ không phải vì trong lòng nàng còn có ta ư?”

Bị người khác nhìn thấu suy nghĩ trong lòng là một việc thực sự đáng giận, A Vô tức giận liếc nhìn Cố Trường Quân một cái, “Ngươi thật đúng là coi bản thân mình là chiếc bánh thơm ngon ư? Ta…”

Không chờ A Vô nói xong, Cố Trường Quân nắm lấy cằm của nàng, hôn nhẹ lên môi nàng, “A Vô, xin lỗi nàng!”

Rõ ràng là xin lỗi một cách chân thành và hối hận, nhưng A Vô không có chút cảm giác nào.

Có lẽ bắt đầu từ lúc nghe thấy tin Cố Trường Quân chết trận, nàng cũng đã tha thứ cho Cố Trường Quân rồi, cũng có lẽ từ hai năm trước, khi biết được Cố Trường Quân không phải người đã giết ân nhân cứu mạng của nàng, nàng cũng đã tiêu tan.

Sự hận thù của nàng đối với Cố Trường Quân, chẳng qua là từ lòng ghen ghét chuyển biến xấu đi, người nàng thực sự hận chỉ có người Lâm gia!

Thấy A Vô không nói chuyện, Cố Trường Quân thật cẩn thận mà nâng mặt của nàng lên, chân thành nói: “A Vô, nàng có thể cho ta một cơ hội để sửa đổi không?”

Hắn không cầu xin tha thứ, chỉ cầu A Vô đừng phản kháng hắn tới gần.

Ngày mai chính là cuộc chiến sinh tử, A Vô không muốn Cố Trường Quân ôm tiếc hận lên chiến trường, đành phải nói: “Chờ chiến tranh kết thúc, chúng ta chậm rãi tính nợ cũ!”

Nói cách khác là, nàng có thể sẽ tha thứ, chủ yếu là xem biểu hiện của Cố Trường Quân.

“A Vô, nàng thật sự lương thiện!”

Đối với lời khen của Cố Trường Quân, A Vô cười lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải sợ ngày mai ngươi chết, ta cũng lười nói mấy lời này!”

“Cho nên ta mới nói nàng lương thiện!” Cố Trường Quân biết bản thân mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng nếu không nói rõ ràng, hắn không cam lòng.

Ngày hôm sau.

Cố Trường Quân tuyên bố hai tin tức, một là Tam hoàng tử thay thế vị trí của hắn, hắn phải rời khỏi quân doanh, hai là căn cứ theo tin tức tình báo, bọn họ đã biết vị trí binh lính quân dịch còn sót lại, đêm nay bọn họ sẽ tiến công đến nơi đó. 

Hai tin tức, một thật, một giả.

“Vương gia, tất cả đều chuẩn bị xong rồi!” Phó tướng báo cáo.

Cố Trường Quân gật đầu nói: “Nửa canh giờ sau xuất phát.”

A Vô đứng ở bên cạnh Cố Trường Quân, rất nhanh nàng đã phát hiện ra có một tiểu binh trộm ra khỏi quân doanh, nàng bảo một phó tướng đi theo, chỉ không tới một phút sau phó tướng đã trở lại, nói là tiểu binh kia thả một con chim bồ câu.

“A Vô cô nương, vì sao ngài không cho ta bắt người kia lại?”  Phó tướng khó hiểu nói.

A Vô lắc đầu, “Kia chỉ là nguỵ trang, mục đích là để chúng ta nghĩ lầm tiểu binh kia mới là gian tết thật sự, trên thực tế, gian tế giấu giếm ở giữa chúng ta.”

Phó tướng lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, “Suýt nữa ta đã làm hỏng việc.”

Nửa giờ sau, Cố Trường Quân và A Vô xuất phát, Tam Hoàng tử đưa tiễn, “Hoàng huynh, huynh cần phải bảo vệ A Vô lành lặn trở về.”

“Trong khi ta không có ở đây, đệ phải chú ý một chút.”

Sau khi Cố Trường Quân mang theo đội nhân mã rời đi, Tam Hoàng tử bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị đêm nay tiến công.

Bình Luận (0)
Comment