Tương Tư Tán

Chương 13


Gió chiều khẽ lay đưa, những cái xác đong đưa dưới ánh hoàng hôn rọi chiếu.

Vấn Thiên chẳng biết việc mấy tên thảo khấu làm như vậy vì mục đích gì nhưng chết một cách thảm liệt như vậy thì cũng quá bất hạnh đi.

Đám tiên nhân treo những cái xác ở đây chỉ nhằm một mục đích duy nhất đấy là cảnh cáo, cảnh cáo những kẻ dám xúc phạm đến cái quyền uy tối thượng của chúng trên mảnh đất này.
Ánh mắt Vấn Thiên nheo lại, hắn nhìn những phàm nhân nối đuôi nhau tiến vào trong thành, ánh mắt đầy sự sợ hãi nhìn mấy cái xác đang lơ lửng.

Hoá ra sự tranh đấu trên thế gian này vẫn luôn diễn ra, chỉ là nó chưa đủ ác liệt để ảnh hưởng tới những người dân vô tội kia thôi.

Nhưng nếu một ngày sự tranh đấu kia trở thành tất yếu thì những cái xác trên cổng thành kia không chỉ còn là những người tu hành nữa.

Có áp bức sẽ có đấu tranh, nhưng tranh đấu với sức mạnh tuyệt đối thì đó chỉ là một con đường cùng mà thôi.
-Tránh đường!
Tiếng quát phía sau khiến mọi người trở nên nhốn nháo, quay đầu lại thì thấy một đoàn xe đang tiến dần về phía cổng thành.

Những tên gác cổng thấy vậy liền chạy ra đẩy mọi người đang làm thủ tục ra bên vệ đường.

Rồi chúng cung kính đứng nép sang một bên cho đoàn xe đi qua.
Vấn Thiên lùi lại sang một bên nhìn đoàn xe, đây là đoàn xe hắn gặp tại quán nước trên đường.

Hắn không thấy tên tiên nhân kia đâu, có lẽ hắn đang ngồi trong chiếc xe ngựa ở đầu đoàn.
-Ngươi thấy cổng thành chứ, mấy tên thảo khấu khốn kiếp đang hóng gió chiều trên đó đấy.

Mà công nhận chúng nó gan to thật đấy, dám đánh cướp cả xe chở linh thực.
Tên nhỏ gầy thấp giọng nói với tên quan sai bên cạnh.
-Đội trưởng nói với chúng ta rồi.


Ai dám mạo phạm quyền uy của Tiên Điện thì chỉ có một kết cục, đó là cái chết.
-Điều ấy là tất nhiên rồi, chỉ có điều đội trưởng mới tới làm ta mỗi khi thấy y đều có cảm giác áp lực cùng ngột ngạt.

Ngươi có thấy thế không?
-Ta nghe nói ngài ấy được điều trực tiếp từ Tiên Điện tới, ngươi biết rồi đấy, ai từ cái nơi thần thánh đó đều như vậy cả.

Cứ hoàn thành việc của mình là được rồi.
Vấn Thiên lặng nghe cuộc nói chuyện.

Tiên Điện, hắn lần đầu tiên nghe tới cái tên đó.

Hắn quay sang Khánh Điệp, Khánh Điệp hiểu ý của hắn nhưng cũng lắc đầu.

Thế giới bên ngoài kia quá rộng lớn, điều hắn chưa biết tới còn rất nhiều, chuyến đi này phải tìm hiểu thật nhiều mới được.
Đoàn xe đi qua, mọi người lại tiếp tục làm thủ tục nhập thành, đợi một lúc là đến lượt hai huynh đệ, hai người đưa ra giấy chứng thân xác định lai lịch.

Vấn Thiên trên người mang theo vũ khí nên phải nán lại một lúc kiểm tra thật kĩ thân phận.

Sau khi kiểm tra không có gì khả nghi thì mới được cho qua.
— QUẢNG CÁO —
Hai huynh đệ qua cổng thành, hai người nhanh chóng hoà vào dòng người tấp nập trên con đường chính của Lạc Dương thành, Khánh Điệp quay sang nói với Vấn Thiên:
-Trước kia đệ vẫn luôn thắc mắc tại sao giấy chứng thân của huynh và đệ lại để là không có cha mẹ, hoá ra cha mẹ đã dự liệu từ trước cái ngày đám tiên nhân ấy đến tìm gia đình chúng ta rồi.
-Từ cái ngày cha mẹ chuyển đến đây định cư thì họ đã biết ngày ấy sẽ đến, nhưng ta không biết làm cách nào mà cha mẹ có thể khiến cả cái Xuân Hoa giáp quên đi sự liên hệ giữa chúng ta với họ.

Sau cái ngày cha mẹ rời đi, ai cũng nói rằng ta với đệ là những đứa trẻ mồ côi được ông Lưu nhận nuôi.
Vấn Thiên nhẹ giọng trả lời.

-Cha và mẹ rất cường đại mà.

Nhưng đệ dần quên mất gương mặt của họ rồi.
Khánh Điệp buồn bã nói.

Vấn Thiên nhìn đệ đệ đang chầm chậm bước đi bên cạnh mình.

Năm cha mẹ bọn hắn rời đi, Khánh Điệp mới bốn tuổi, đệ ấy không giống hắn cho nên những ký ức về cha mẹ cũng dần mơ hồ.

Chàng thiếu niên hằng ngày vẫn lạnh lùng ít nói nhưng thực ra lại không mạnh mẽ như cái vẻ bề ngoài.

Đệ đệ hắn vẫn là một đứa trẻ, y vẫn cần sự chăm sóc chở che từ cha mẹ.

Vấn Thiên cũng vậy, hắn biết nhiều thứ hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, có điều hắn vẫn muốn được cha mẹ đùm bọc.

Nhiều lúc hắn trách cha mẹ tại sao không về thăm bọn hắn, mỗi lần đại ca trở về hắn và Khánh Điệp đều gặng hỏi, đại ca chỉ nói rằng họ có nỗi khổ riêng.

Vấn Thiên chẳng biết đến lúc hắn ra đi hắn còn có thể gặp lại cha mẹ lần nữa không.
Mặt trời dần khuất bóng, hai huynh đệ vội tìm chỗ nghỉ chân, tiền mang đi cũng chẳng nhiều nên hai người tìm một cái khách điếm thuộc dạng tồi tàn nhất trong cái thành này.
Hai huynh đệ bước vào trong, mặc dù mang tiếng là tồi tàn nhưng cái khách điếm này cũng coi là tươm tất đối với bọn hắn.

Gian ngoài của khách điếm kê mấy cái bàn, đang có vài vị khách đang ăn uống ở đấy.

Vấn Thiên liếc nhìn vào một góc của gian phòng, hắn thấy hai gã đàn ông đang vừa nói chuyện vừa ăn, một người trong đó là gã tiên nhân mà hai người họ gặp trưa nay.


Nhưng người còn lại hắn không cảm thấy có linh khí ba động, là phàm nhân sao.

Khánh Điệp cũng thấy, hắn quay sang nhìn Vấn Thiên.

Vấn Thiên không nói gì, hắn lấy chìa khoá phòng rồi bảo Khánh Điệp đi lên.

Vừa bước trên cầu thang Vấn Thiên cảm thấy có ánh mắt đang dò xét mình, hắn cũng không quay đầu lại, tiếp tục tiến lên trên.
Gã nam tử trung niên nhìn hai chàng thiếu niên đi hết đoạn cầu thang rồi lại cúi xuống gắp thức ăn cho vào miệng.
-Ngươi quen chúng nó à?
Gã đàn ông đối diện hỏi.
— QUẢNG CÁO —
-Không! Chỉ là trưa nay ta gặp chúng tại một quán nước ven đường, ta thấy hơi khó hiểu sao hai đứa trẻ lại mang theo một đống hành lí mà thôi.
-Ngươi nói tên xấu xí toàn sẹo kia sao, ta thấy cơ thể của hắn khá rắn chắc, trên tay có vết chai rất rõ và to, lưng lại đem theo cái hộp gỗ, chắc hắn chỉ là một tên học đồ của tiệm rèn nào đấy đến đây giao hàng thôi?
-Dạo gần đây Diệt Tiên hội lại rục rịch, đàn chủ rất chú ý tới việc này, cả ta cũng phải đến đây để áp tải linh thực, có lẽ ta hơi nhạy cảm.
-Năm đó vị kia trốn ở đây mấy năm mà phân đàn không phát hiện khiến đàn chủ bị trách phạt nặng nề.

Ài, làm ta phải ở đây chục năm trời chỉ để quan sát động tĩnh.

Lần này Diệt Tiên hội rục rịch lại khiến cả ngươi cũng phải tới đây, có lẽ đàn chủ rất coi trọng việc này.
Gã đàn ông bỏ hạt lạc vào trong miệng nhai, lại uống một ngụm rượu, hắn nói với trung niên nam tử bằng cái giọng ngà ngà.

Hắn lại nói tiếp:
-Chục năm qua tại đây, ta chẳng phát hiện ra điều gì khả nghi dù chỉ một chút, nhưng đàn chủ vẫn bắt ta ở đây không rời nửa bước.

Ta cũng chẳng biết vị kia là ai mà khiến đàn chủ phải cẩn trọng tới vậy.
-Ta cũng chẳng rõ, hình như là liên quan tới Linh Kiếm Tông năm đó.

Lần vây bắt đó ta cũng nghe kể lại, một mình đột phá vòng vây của Thần cảnh đại năng cùng hơn hai mươi tiên sư Thiên cảnh, Địa cảnh giống ta và ngươi còn không ít, thì ngươi biết thực lực người đó khủng khiếp ra sao chứ.
-Nhưng mà vị đó cùng gia quyến rời khỏi đây rồi mà, sao lại cứ bắt ta ở đây làm một tên buôn muối chứ.

Thêm nữa, thực lực vị ấy mạnh như vậy, chút ẩn nấp trò mèo ấy của ta thì làm được cái quái gì.


Mà thôi, người tìm được tung tích của tên lọt lưới kia chưa?
Nam tử trung niên khẽ nhíu mày, cái vấn đề đau đầu nhất của hắn mấy hôm nay là việc đấy, hắn nhấp một ngum rượu rồi nhẹ giọng nói:
-Tên kia khá xảo trá, mặc dù thụ thương không nhẹ nhưng vẫn trốn khá kĩ, ta đã cho người lục soát khắp trấn lân cận, chỉ là không tìm thấy dấu vết nào, có lẽ hắn trốn đâu đó trong mấy cái cánh rừng quanh đây thôi.
-Ngươi cố mà tìm ra cho sớm, đàn chủ không phải là người kiên nhẫn đâu.
— QUẢNG CÁO —
-Lo thân ngươi đi.
-Haha! Một tên bán muối như ta thì có gì phải lo.
Trong một gian phòng trên lầu hai, dưới ánh đèn dầu lay lắt, hai huynh đệ họ Lý vừa ăn vừa thấp giọng nói với nhau điều gì đó.
-Huynh nói xem gã đàn ông ngồi cùng với tên trung niên nam tử kia có phải người tu hành không?
Khánh Điệp nhai xong miếng bánh quay sang hỏi Vấn Thiên.
-Ta không chắc, ta không thấy linh khí ba động quanh người hắn, nhưng mà ngồi nói chuyện ngang hàng với một gã tiên nhân chắc cũng chẳng phải người bình thường.
Vấn Thiên thấp giọng trả lời.
-Lúc chúng ta đi lên tên nam tử trung niên kia dò xét chúng ta một lúc, không biết hắn để ý đến cái gì.

Đệ có cảm giác khó chịu mỗi khi nhìn thấy hắn, chúng ta phải cẩn thận mới được.
-Cũng phải, việc của cha mẹ năm đó những tên tiên nhân ấy chắc vẫn cảnh giác.

Nhưng mà với khả năng của chúng chắc cũng chưa phát hiện được điều gì khả nghi trên người chúng ta đâu.
Trăng cất cao trên đỉnh đầu, thỉnh thoảng có tiếng chim lợn kêu vang vọng khắp toà thành.

Vấn Thiên ngồi trên bệ cửa sổ ngắm nhìn màn trời hôn ám kia.

Hắn chẳng biết cha mẹ hắn đang ở nơi đâu, đám tiên nhân đuổi giết họ vì điều gì nhưng hắn luôn tin những điều cha mẹ hắn làm là những điều đúng đắn.

Hắn thực sự rất nhớ họ, giá mà có mẹ ở đây hát ru cho mình ngủ thì tốt biết mấy.

Vấn Thiên lắc đầu cười, hắn đang buồn ngủ nhưng mà hắn mới ngủ hôm qua rồi.

Vấn Thiên nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, ngồi dưới ánh trăng đang rọi chiếu, hắn nhắm mắt bắt đầu nhập định.

Bình Luận (0)
Comment