Tương Tư Tán

Chương 54


Cũng may trời vẫn còn chưa sáng, chắc dì Dương còn chưa dậy đâu.

Vấn Thiên về đến nhà dì Dương liền quan sát cẩn thận một lượt, tai hắn chăm chú nghe ngóng, tiếng thở của dì Dương vẫn rất đều, dì vẫn đang ngủ say.

Vấn Thiên mau chóng tiến tới giếng nước, gột rửa đi những vết máu đã khô đang bám lại trên người.
Chợt có tiếng bước chân, Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn, thì ra là Tiểu Hắc, Vấn Thiên thấy mắt nó ánh lên chút lo lắng, rồi nó tiến lại gần, cọ cọ cái đầu vào cơ thể gầy gò của Vấn Thiên.

Tay Vấn Thiên nhẹ xoa đầu nó, hắn thì thào nói:
-Tao không sao đâu!
Tiểu Hắc nó vẫn cọ cọ vào người Vấn Thiên mấy cái mới thôi, cái cảm giác buồn buồn khi cái bờm của Tiểu Hắc cọ lên người khiến hắn không nhịn được cười, hắn cười to một tiếng rồi mau chóng bịt miệng mình lại, mọi người còn đang ngủ mà.

Hắn dội một gáo nước lên người, vừa dội hắn vừa nói với Tiểu Hắc:
-Mày tìm chút cỏ tươi mà lót dạ, sáng nay chắc không có đồ ăn cho mày đâu, lương khô trưa hôm qua ăn hết rồi!
Tiểu Hắc dường như hiểu ý, nó phì phì mấy cái vào người Vấn Thiên rồi quay mông rời đi, nó nhảy qua tường đất thấp tẹt nhà dì Dương rồi chạy nhanh trên đường.

Vấn Thiên nhẹ cười, hắn lại tiếp tục tắm, hắn cũng không lo lắng quá nhiều cho an toàn của Tiểu Hắc, con ngựa tham ăn ấy chạy nhanh lắm.
Tắm rửa xong xuôi, Vấn Thiên lại rón rén quay lại phòng của mình, để dì Dương biết đêm qua hắn không có trong nhà thì hắn chẳng biết giải thích thế nào.

Vấn Thiên vào được trong phòng, hắn thở nhẹ một hơi, hắn ngồi ngay ngắn trên giường, lấy từ trong người ra lọ sứ, hắn mở nắp lấy ra một viên dược hoàn.

Chẳng nghĩ ngợi gì, hắn cho tỏm vào mồm nhai, cái vị đắng chát cùng tanh nồng lan tràn khắp khoang miệng, Vấn Thiên cuối cùng cũng nuốt được nó xuống.

Thực ra hắn không biết sử dụng viên thuốc ấy thế nào cho đúng, nuốt vào hay phải nhai, hắn chọn cách nhai vì hắn sợ nuốt vào viên thuốc ấy lại không tan thì khổ.
Ngay sau khi ăn xong viên thuốc ấy, Vấn Thiên cảm nhận ngay được tác dụng của nó, rất giống với lần đầu tiên hắn dùng, sự mệt mỏi của hắn mau chóng giảm bớt, sự đau đớn cũng dịu lại mấy phần, hắn còn biết viên thuốc này còn một công dụng khác, đấy là áp chế giấc ngủ của Vấn Thiên.

Trước kia cứ khoảng một tuần là hắn sẽ phải ngủ, nhưng lần ngủ hôm qua cách lần ngủ trước đấy gần hai chục ngày.

Vấn Thiên cẩn thận cất lọ sứ đi, tình cảm của cha mẹ dành cho hắn gửi gắm ở trong đó.
Chắc còn nửa canh giờ nữa trời mới sáng hẳn, Vấn Thiên tranh thủ nhập định tu luyện linh thức.


Sau trận chiến ở trong khu rừng kia, hắn phát hiện ra linh thức của mình có tiến triển cả về mức độ lẫn cường độ.

Đây là một trong những thứ quan trọng nhất mà hắn có nên hắn cực kì mong chờ vào sự tiến triển ấy.
Tiếng gà gáy đánh thức xóm nhỏ đang say giấc, nắng mai lất phất rọi chiếu căn nhà bé xinh, sương sớm rung rinh trên mái tranh ẩm ướt, bướm vàng say khướt lượn lờ qua những nhành hồng lơ mơ.
Dì Dương đã dạy từ sớm, Vấn Thiên thì vẫn đang ngồi im trên giường, hắn chợt mở mắt, cơ thể hắn đã không còn chút mệt mỏi cùng đau đớn nào.

Hắn vươn vai một cái cho giãn xương giãn cốt rồi bước nhanh xuống giường.

Hắn đi thẳng ra giếng để rửa mặt, hắn té lên mặt một vốc nước, sau đó nhắm mắt hướng mặt về phía mặt trời ló rạng, cái cảm giác này vẫn tuyệt vời như mọi ngày.
Vấn Thiên lại bước vào trong nhà, hắn chuẩn bị ít đồ đạc còn ra bến tàu làm việc.

Vừa bước vào thì hắn thấy dì Dương đang rửa mặt cho con trai, dì Dương thấy Vấn Thiên bước vào thì nhẹ giọng nói:
-Đêm qua ngủ thoải mái chứ Tiểu Thiên?
-Thoải mái lắm dì ạ!
Vấn Thiên vừa cười vừa nói, tất nhiên là hắn đang nói dối, nhưng tính ra thật sự hôm qua cũng nên tính là một giấc ngủ ngon đối với hắn rồi.
-Cháo tối qua dì hâm lại rồi đấy! Cháu ăn đi còn đi làm.
— QUẢNG CÁO —
Vấn Thiên nhớ rằng nồi cháo tối qua cũng chẳng còn lại bao nhiêu, hắn mà ăn thì dì nhịn mất, hắn vội nói:
-Thôi dì ơi! Để cháu ra bến mua ít lương khô ăn cho chắc dạ, ăn cháo nhanh đói lắm.
Dì Dương vừa nghe qua liền biết đứa bé này không nỡ ăn, nó hiểu chuyện quá mà.

Thị cũng chẳng thúc giục thêm nữa, chỉ nhẹ giọng bảo:
-Nhớ ăn cho no đấy!
-Vâng ạ!
Vấn Thiên nói xong liền đi vào trong phòng, lúc đi ra thì trên lưng đã đeo một cái hộp gỗ, hắn đứng ở cạnh bàn, lấy bị nước ra rồi bắt đầu chắt nước vào đấy.

Vừa chắt hắn vừa nhìn dì Dương, hình như dì ấy đang kiếm thứ gì đó thì phải, Vấn Thiên vội hỏi:
-Dì tìm thứ gì à!
-Không biết cái lược của ta rơi đâu mất rồi! Ta định chải lại tóc cho Tiểu Thương.
-Dì dùng của cháu cho nhanh này.
Vấn Thiên bước tới chỗ dì Dương, rồi hắn lấy cái lược gỗ mà mẹ tặng đưa cho dì Dương.


Tìm mãi không thấy nên dì Dương đành cầm lấy lược của Vấn Thiên chải đầu cho con trai mình.
Trên chiếc giường tre đã ọp ẹp, Dì Dương khéo léo để lưng con trai dựa vào chân mình, rồi dì cẩn thận chải đầu cho con trai.

Vấn Thiên thẫn thờ nhìn khung cảnh ấy, trước kia khi hắn còn nhỏ, mẹ cũng thường chải tóc cho huynh đệ hắn giống vậy.

Cũng là sự cẩn thận ấy, cũng là ánh mắt trìu mến ấy.

Vấn Thiên say mê đứng nhìn, mãi đến lúc nghe tiếng dì Dương hỏi hắn mới sực tỉnh:
-Tiểu Thiên có cái lược gỗ đẹp nhỉ?
-Của mẹ cháu tặng cho cháu đấy! Trước kia mẹ cháu cũng hay chải tóc cho cháu lắm.
-Vậy à! Mà, bây giờ mẹ cháu không chải tóc cho cháu nữa sao?
— QUẢNG CÁO —
-Mẹ cháu đang ở một nơi xa lắm! Cũng chẳng biết bao giờ mới về với cháu.
Cái giọng Vấn Thiên dường như pha thêm chút buồn buồn.

Dì Dương nhận ra điều ấy.

Thị nhìn chàng thiếu niên đang đứng trước giường, vậy ra đứa trẻ này thật sự đáng thương.
-Tí để dì chải tóc cho Tiểu Thiên.
Vấn Thiên nghe dì Dương nói xong thì hơi bất ngờ, hắn sững người trong khoảnh khắc rồi nhoẻn miệng cười tươi:
-Vâng ạ!
Trước hiên nhà mái tranh xơ xác, dưới ánh ban mai rọi chiếu, dì Dương đang nhẹ nhàng chải tóc cho Vấn Thiên.

Vấn Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận cái cảm giác mà hắn đã dần quên kia, nó vẫn êm ái như ngày nào.

Vấn Thiên hạnh phúc lắm, cảm giác được quan tâm thật dễ chịu.

Rồi mái tóc của hắn cũng được búi lại gọn gàng.


Vấn Thiên đứng dậy rồi mỉm cười nói với dì Dương:
-Con cảm ơn dì!
Dì Dương cũng cười theo, rồi nhẹ trách hắn:
-Cháu khách sáo quá đấy! Từ nay sáng nào dì cũng chải tóc cho Tiểu Thiên.
Vấn Thiên gãi gãi cái đầu ngượng nghịu.

Hắn nhận lại cái lược gỗ từ dì Dương rồi đeo hộp gỗ của mình lên.

Hắn chào dì Dương liền đi làm.

Buổi sáng dì Dương phải để ý con trai phát bệnh nên không có ra bến thuyền được.

Vấn Thiên vừa bước ra tới cổng thì thấy Tiểu Hắc lững thững từ đâu đi về, thế là một người một ngựa cứ thế đi đến bến thuyền.
Trên đường đi hắn đảo qua chợ mua chút lương khô lót dạ, thế là Tiểu Hắc lại được ăn sái.

Nó đã tưởng sáng nay chỉ được ăn cỏ vậy mà vẫn được ăn lương khô, nó vui sướng lắc lắc cái đuôi đi theo Vấn Thiên.

Vấn Thiên nhìn hành động của Tiểu Hắc thì mỉm cười nói:
-Rồi tao cũng chẳng biết mày là ngựa hay là chó nữa.

Lúc mày vui sướng mày phải hí dài trông nó mới oai phong lẫm liệt chứ, lắc lắc cái đuôi trông hèn lắm luôn ấy!
Một tiếng hí dài vang vọng khắp chợ, mọi người xung quanh bị giật mình tưởng con ngựa nào lên cơn.

Vấn Thiên thấy vậy thì lại càng cười to, hắn vỗ lên thân ngựa rồi bảo:
-Thôi thôi! Tao biết mày oai phong rồi! Mày không phải làm quá lên như thế đâu.
Tiểu Hắc nghe thấy thế liền thong dong đi trước, Vấn Thiên cười khổ chạy theo, con ngựa này còn có cái tính khinh người nữa à.

Hắn vội chạy lên đi trước Tiểu Hắc, con ngựa thấy thế liền đi nhanh hơn, nó lại đi trước Vấn Thiên.

Tính hơn thua của Vấn Thiên chợt hiện, hắn lại chạy lên trước.

Tiểu Hắc vừa thấy Vấn Thiên đi trước, nó lại nhanh bước đi lên.

Và rồi một người một ngựa cứ tranh nhau đi trước, cho đến khi sự tình ấy vô tình biến thành một cuộc đua.

— QUẢNG CÁO —
Trên con đường gạch dẫn ra bến tàu, đang có một con ngựa cùng một tên thiếu liên lao như điên trên đó, mọi người đi trên đường vội dạt sang hai bên hiếu kì nhìn tình cảnh oái ăm ấy.

Cuộc đua ấy diễn ra cực kì khốc liệt, người ta không hiểu tại sao có một tên thần kinh lại đi chạy đua với ngựa, người ta cũng chẳng hiểu tại sao kẻ đó có thể chạy nhanh như thế được.
Cuối cùng cuộc đua ấy cũng kết thúc trước ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu của ông Hoa cũng mấy chục gã cửu vạn.

Kết quả cuộc đua cũng chẳng có gì bất ngờ, Tiểu Hắc bỏ xa Vấn Thiên hẳn một đoạn.

Tiểu Hắc ngạo nghễ ngẩng cao đầu nhìn Vấn Thiên đang khụy gối thở dốc bên cạnh.

Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn nó, nói:
-Mày...giỏi đấy! Nhưng mà lần sau tao nhất định sẽ thắng mày.
Tiểu Hắc ngọ nguậy cái đầu, cái bờm đen tuyền của nó dưới ánh nắng ban mai rọi chiếu trở nên thật đẹp đẽ.

Vấn Thiên nhận ra sự khinh khỉnh trên mặt con ngựa ấy, hắn chỉ biết cười khổ, con ngựa này giờ lại không thấy giống chó nữa rồi.
Vấn Thiên dần đỡ mệt, hắn đi tới chỗ ông Hoa chào một tiếng, ông Hoa khó hiểu hỏi:
-Tiểu Thiên à! Cháu có vấn đề gì về đầu óc không đấy, ngựa là để cưỡi chứ đâu phải để chạy thi với cháu.

Với cả cháu mệt thế này thì làm kiểu gì.
Vấn Thiên nhẹ cười rồi nói:
-Ông Hoa à! Con ngựa của cháu nó gầy nhom, không nên cưỡi.

Còn việc cháu làm, ông yên tâm đi, bảo cháu vác cả cái kho này cháu cũng vác được.
Ông Hoa nghe xong thì cười to, một chủ một ngựa trên cái bến thuyền này thực sự quá bắt mắt.

Ông Hoa nhẹ giọng bảo với Vấn Thiên:
-À! Hôm nay ta muốn thuê Tiểu Hắc của cháu chở vài chuyến hàng.

Cháu yên tâm, tiền lương sẽ rất hậu hĩnh.
-Cháu cũng đang định xin ông cho nó chở hàng lấy tiền.

May quá ông lại có việc cho nó.
-Vậy thì tốt rồi!
Vấn Thiên thấy mọi việc đã xong liền dặn dò Tiểu Hắc mấy câu rồi bắt đầu công việc của mình..

Bình Luận (0)
Comment