Tương Tư Tán

Chương 67


Vài con đom đóm lẻ loi chẳng thể sáng lên màn đêm u tối, ánh trăng vàng hiu hắt cũng chỉ đủ rọi sáng chút mông lung.

Vấn Thiên đang đứng trên một cái cây cao gần nhà dì Dương.

Lúc chiều hắn nói với dì Dương rằng tối nay hắn ngủ trong khách điếm gần bến thuyền rồi mai đi cho sớm.

Nhưng thực ra hắn nói dối, hắn biết đêm nay hắn bắt buộc phải ngủ, cũng không biết miên man đến lúc nào vì hắn đã kiềm chế nó quá lâu rồi.

Hắn sợ sáng ra dì Dương không thấy hắn trong phòng sẽ lo lắng, vậy nên hắn liền nghĩ ra hạ sách này.
Vấn Thiên nghe ngóng mọi thứ xung quanh, hắn cảm giác được dì Dương đã ngủ say liền rón rén vào nhà.

Nồi cháo hồi tối hắn có bí mật cho thêm chút dược liệu khiến giấc ngủ trở nên sâu hơn, chút đồ ấy là ông Lan đưa cho hắn nhưng đối với hắn thì nó vô dụng.

Vấn Thiên bước tới bên giường, hắn cẩn thận dò xét một lượt, có vẻ mọi thứ giống với hắn liệu trước.

Dì Dương vẫn đang ngủ bên cái chõng cạnh giường, Vấn Thiên cẩn thận lấy trong người ra một cái hộp gỗ, bốn góc của nó được đính bốn khối trụ thạch, đó vốn là bốn khối trong cái trận pháp mà đại ca đưa cho hắn.
Hắn biết công dụng của cái tiểu trận pháp này, đó là giam giữ những luồng khí đen tối kia, từ điều đó mà Vấn Thiên mới quyết định kế hoạch lần này.

Chỉ đơn giản là lôi thứ kia ra khỏi người Hồ Thiên Thương sau đó nhốt nó lại, cuối cùng là tìm cách tiêu diệt nó.

Sở dĩ Vấn Thiên phải kìm hãm giấc ngủ của mình lâu đến vậy bởi vì hắn muốn dụ thứ kia ra khỏi người Hồ Thiên Thương mà không cần phải hấp thụ trực tiếp.

Việc ấy quá nguy hiểm, Vấn Thiên không chắc bản thân hắn có đủ năng lực chống lại sự xâm lấn của thứ kia hay không.

Nên hắn đành dùng cách này, Vấn Thiên để ý, mỗi khi hắn ngáp dài lúc đứng gần Hồ Thiên Thương, thứ kia đều đột ngột tỉnh dậy, tức là mỗi khi hắn không thể áp chế hoàn toàn cơn buồn ngủ, thứ kia sẽ từ đó mà thức tỉnh.


Có lẽ khi ấy những khí tức đen tối trong người hắn bị rò rỉ mới kích thích nó như vậy.
Vấn Thiên lấy ra từ trong lọ sứ một viên thuốc bỏ sẵn vào trong miệng, hắn biết mình nếu không áp chế được cơn buồn ngủ mà ngủ luôn tại đây thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nên hắn cần chút chuẩn bị.

Vấn Thiên đứng sát mép giường, một tay hắn cầm chắc hộp gỗ, tay kia nắm chắc nắp của cái hộp ấy, khối trận bàn đã được gắn cẩn thận lên đó từ lúc nào.
Vấn Thiên hít sâu một hơi, dần thả lỏng cơ thể, cơn buồn ngủ cũng tự nhiên mà đến.

Đúng như Vấn Thiên dự đoán thứ kia thật sự đã tỉnh dậy, nó dựa vào chút khí tức yếu ớt còn lại để vùng vẫy.

Mỗi lần rút những luồng khí đen tối ra khỏi người Hồ Thiên Thương, hắn đều để lại một chút để thứ kia có thể tồn tại, hiện giờ nó đang thoi thóp.

Vấn Thiên không rút hết ra bởi vì hắn sợ nếu thứ kia chết đột ngột thì Hồ Thiên Thương cũng không trụ được.

Thứ kia có sức sinh tồn rất mãnh liệt, Vấn Thiên tin chỉ cần hắn đủ hấp dẫn, thứ đó sẽ tự chui đầu ra.
Linh thức được Vấn Thiên mở tối đa, nhưng cơn buồn ngủ của hắn khiến đôi mắt cứ díp lại.

Qua linh thức hắn thấy thứ kia đang di chuyển, cơ thể Hồ Thiên Thương theo đó cũng rên lên từng chập đau đớn nhưng cũng không quá dữ dội.

Vấn Thiên đảo đôi mắt mệt mỏi của mình sang cái chõng, dì Dương vẫn say giấc, chỗ thảo dược kia hắn cũng cho hơi nhiều nên chắc là yên tâm.
Thứ kia từ bụng theo một đường chui thẳng đến miệng Hồ Thiên Thương.

Mồ hôi Vấn Thiên chảy ròng ròng, sự hồi hộp trong lòng hắn tăng dần khiến hơi thở của hắn cũng trở nên dồn dập.

Khi con người phải đối diện với thứ mà mình chưa từng biết, họ sẽ sợ hãi, họ sẽ hiếu kì.


Vấn Thiên cũng vậy, hắn chỉ mới làm ra phán đoán với thứ đó, cũng không có thang đo chính xác cho sự nguy hiểm mà nó mang tới.
— QUẢNG CÁO —
Ra rồi, Vấn Thiên cắn mạnh dược hoàn trong miệng, sự tanh nóng của nó khiến Vấn Thiên chợt cảm thấy tỉnh táo đôi chút.

Hắn không có thời gian mà cảm nhận, bởi lẽ thứ kia với một tốc độ kinh thiên đang lao thẳng vào người hắn.
Trong mái nhà tranh u tối, một khối hắc cầu nhỏ nhắn, lông lá đầy mình còn u tối hơn đang lao thẳng đến miệng chàng thiếu niên.

Mắt Vấn Thiên mở lớn, tốc độ của nó khiến hắn giật mình, nếu không có linh thức phụ trợ, hắn tin chắc đôi mắt của hắn không thể theo kịp tốc độ của nó.

Khối cầu kia lao đến mang theo tiếng gió, cùng với đó là điên cuồng hấp thu những luồng khí đen tối rò rỉ từ trong người Vấn Thiên toả ra.
Mùi tanh hôi sộc thẳng vào mũi, Vấn Thiên bị choáng váng trong phút chốc nhưng hắn cũng kịp làm ra hành động.

Tay cầm hộp gỗ mau chóng đưa lên trước mặt chặn đà lao đến của hắc cầu, tay còn lại cầm chắc nắp hộp.

Hắc cầu sắp sửa lao đến miệng Vấn Thiên thì bị hộp gỗ cản lại, khi nó sắp sửa chui vào trong đó, một tiếng thét đáng sợ từ trong khối cầu ấy phát ra.

Tai Vấn Thiên bị tiếng thét bất ngờ ấy làm cho mất thính giác tạm thời, nhưng đôi mắt đang mở to của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào khối cầu đen tối.
Khi mọi thứ dần đúng như Vấn Thiên dự liệu thì sau tiếng hét khủng khiếp ấy, thứ kinh tởm kia chẳng biết làm cách nào mà lùi trở lại.

Vấn Thiên giật mình, kế hoạch của hắn đã phát sinh biến cố, hắn ngay lập tức làm ra hành động, tay cầm hộp gỗ lập tức di động, Vấn Thiên muốn chụp lấy thứ kia.

Nhưng mà Vấn Thiên vẫn đánh giá thấp tốc độ của thứ đó, cánh tay của hắn chậm mất một nhịp.

Lòng Vấn Thiên hơi nao nao, hắn có vẻ như tính toán đã sai lầm, mắt hắn vẫn mở lớn gắt gao bắt chặt lấy thứ đó.

Hắc cầu sau khi thoát khỏi cú chụp vừa nãy, nó vẫn giữ nguyên tốc độ kinh thiên của nó quay ngược trở lại cơ thể Hồ Thiên Thương.

Vấn Thiên thấy vậy cũng chưa hoàn toàn tuyệt vọng, đột nhiên một điểm sáng chợt loé, một thanh đoản kiếm nhọn hoắt chẳng biết từ đâu phóng đến đâm thẳng về khối cầu.
Hắc cầu chỉ còn cách miệng của Hồ Thiên Thương vài phân thì nó cảm nhận được sự đáng sợ của mũi kiếm ấy.

Nó lại thét lên một tiếng điên dại, thanh kiếm kia đâm hụt nó trong gang tấc rồi đâm thẳng vào thành giường tạo ra một cái lỗ.

Bụi tre bay tán loạn, hắc cầu cũng theo đó mà lách khỏi nhưng nó đã mất đi cơ hội trở lại cơ thể Hồ Thiên Thương.

Bởi lẽ một mũi kiếm khác cũng vừa đâm sượt qua đã chặn tất cả đường lui của nó.
— QUẢNG CÁO —
Theo những khối khí đen xoay vần, hắc cầu kia dường như từ bỏ ý định trở lại người Hồ Thiên Thương, nó quyết định đào tẩu.
Từng giọt mồ hôi nặng chĩu rớt rơi trên nền nhà, tiếng hét điên dại lúc nãy khiến Vấn Thiên không thể khiển kiếm chính xác, suýt chút nữa đã đâm thẳng vào người Hồ Thiên Thương.

Vấn Thiên nhanh chóng thu lại đoản kiếm, thuần thục lộn người qua chiếc giường đuổi theo khối hắc cầu đang bay như điên kia.

Lúc đi qua chỗ dì Dương hắn có đảo mắt qua, dì vẫn ngủ ngon lành.

Giờ thì Hồ Thiên Thương đã không còn thứ kia trong người, hắn cũng đã quan sát kĩ cơ thể của huynh ấy, việc thứ kia rời đi không khiến y chịu tổn thương gì quá chí mạng, tính mạng coi như đã được đảm bảo.
Vấn Thiên vừa lao nhanh vừa cất đi hộp gỗ, hắn cần bắt thứ kia lại, hắn tin rằng nó đang cố chạy trốn để tìm vật chủ mới.

Tai Vấn Thiên vẫn còn thấy ê ê sau hai tiếng hét vừa nãy, tiếng hét đó rất giống niệm âm, nó dường như chỉ nhằm vào hắn nên dì Dương cùng Hồ Thiên Thương sẽ không bị ảnh hưởng.
Linh thức Vấn Thiên mở rộng tối đa, những sợi dây sặc sỡ đan xen chằng chịt xuất hiện ngày càng nhiều.

Trong không gian ấy xuất hiện một khoảng trống không có bất kì sợi dây nào đang liên tục dị động.

Mày đây rồi! Vấn Thiên bắt được vị trí của khối cầu ấy.

Thực ra linh thức không thể tái hiện lại hắc cầu vậy nên có một khoảng trống trong không gian linh thức, nhưng mà việc xác định vị trí thì vẫn là dễ dàng, chỗ nào có khoảng trống thì đó chính là thứ kinh tởm kia.

Bộ pháp vận dụng đến triệt để cộng thêm khả năng di chuyển từ phi kiếm, Vấn Thiên càng ngày càng đến gần thứ đó.

Có vẻ như thứ kia không giữ được tốc độ kinh thiên khi còn ở trong nhà, nó đã chậm lại ít nhiều nhưng nếu so với tốc độ của Vấn Thiên, vẫn là nó chạy được.
Hắc cầu được bao bọc bởi những luồng khí đen bay nhanh bên trong xóm nhỏ.

Tiếng chó sủa vang vọng khắp xóm.

Cũng may bộ pháp của Vấn Thiên đủ tinh tế để không đánh động tới những người dân đang ngủ say.

Chỉ là chó sủa nhiều như vậy cũng khiến không ít người tỉnh giấc.

Tiếc là họ không thể thấy cái cảnh tượng đuổi bắt hoành tráng như trong những câu chuyện về hiệp khách được, bởi lẽ kẻ đó đã sớm đi khỏi nơi đây.
— QUẢNG CÁO —
Trong khu rừng bạch đàn quen thuộc, Vấn Thiên đang di chuyển hết tốc lực qua từng thân cây.

Bên dưới là một con ngựa đen cũng đang điên cuồng chạy.

Mục tiêu của cả hai đều là khối hắc cầu kinh tởm đang kịch liệt chạy trốn.
Lúc nãy Vấn Thiên vừa chứng kiến một cảnh tượng kì dị.

Thứ kia chẳng hiểu sao hướng đi của nó lại lao thẳng tới khu rừng này, rồi nó bắt gặp Tiểu Hắc đang ngủ dưới một gốc cây, thứ kia vừa thấy Tiểu Hắc liền lao thẳng vào người nó.

Nhưng còn chưa kịp làm gì nó đã bị tiếng hí dài của Tiểu Hắc làm cho sợ hãi phải ngay lập tức đổi hướng chạy trốn.

Thế là Vấn Thiên cùng Tiểu Hắc một trên một dưới đuổi theo khối hắc cầu.
Đột nhiên Vấn Thiên khựng lại, Tiểu Hắc cũng dừng lại gần như đồng thời.

Hắn đã mất dấu của hắc cầu.

Bình Luận (0)
Comment