Tương Tư Tán

Chương 73


Sau cơn mưa trời lại sáng, chút u ám còn vương lại cũng theo gió mà trôi đi.

Trên gian lầu cao nhất cũng là sang trọng nhất của cái thuyền lâu này, hai ông lão vừa nhìn ngắm bầu trời ấy vừa uống trà với nhau.
-Hoa lão, lòng ông đang gợn sóng?
Ông lão đối diện hỏi ông Hoa, nếu Vấn Thiên ở đây chắc chắn sẽ biết ông lão hiền lành này, bởi vì ông ấy là người muốn mua Tiểu Hắc ở bến Liễu Giang.
-Lão gia! Quả thật lão nô cũng chẳng biết mình trở về để làm gì, ta vốn đã nghĩ đó là về nhà nhưng rồi lại nhận ra ta không còn có nhà nữa rồi!
Dễ thấy hai ông lão này là một đôi chủ tớ, chỉ có hơi lạ là đôi chủ tớ ấy lại cư xử ngang hàng với nhau, sự phân chia thứ bậc có chăng chỉ là ở cách xưng hô mà thôi.
-Ài! Có lẽ lão nên ở lại cái bến Liễu Giang sống nốt phần đời còn lại.

Sao cứ phải cố chấp theo ta làm gì!
Ông lão hiền lành thu lại nụ cười mỉm trên môi, nhìn ra khung cửa trầm mặc cất lời.
-Lão gia à! Mấy trăm năm nay vẫn là ta ở bên hầu hạ người, lần này ngài trở về, ta sao lại có thể an nhiên mà chết ở chốn này được.
Vẻ mặt ông Hoa lại thêm phần tĩnh mịch, ông lão hiền lành kia thấy vậy liền lắc đầu, thở dài một cái rồi nói:
-Mấy trăm năm qua lão vẫn cứ như vậy, ta đâu cần hầu hạ, lần này trở về chỉ là đòi chút công đạo năm đó mà thôi.

Chỉ là không ngờ, nơi đã từng là nhà của ta với lão giờ đã chẳng còn là chốn dung thân.
Hai ông lão lại lặng im uống trà.

Ông lão hiền lành thấy không khí chợt trở nên ngột ngạt liền cười nhẹ:
-Thôi bỏ đi! Mấy chục năm sống trên cái bến thuyền này cũng đủ để ta cảm nhận chút nhân sinh còn thiếu sót trong đạo tâm.

Nếu lần này có thể thành công bước ra khỏi cánh cửa ấy thì những đánh đổi sai trái trước kia liền có cơ hội sửa đổi.
— QUẢNG CÁO —
-Lão nô vẫn nghĩ năm đó người làm không sai!
-Trước kia vẫn là sai, bây giờ lại càng sai hơn.


Lão cũng thấy cuộc sống của những con người bình thường ngoài kia rồi đấy.

Càng ngày cái thứ mà chúng ta đã từng mong chờ cứu vớt thế giới này lại càng đầy đoạ những con người đó trở nên khốn khổ hơn.

Đừng nói với ta là ông không thấy.
Ông Hoa đang nhìn những con thuyền đánh cá bé tin hin vẫn đang cặm cụi kiếm sống giữa con nước.

Ông Hoa cầm chén trà trên tay nhẹ nhàng nhấp một ngụm, ông thấp giọng nói.
-Nhưng cái đấy đâu phải là do ngài gây ra.
-Dám làm thì dám chịu, nhưng để người khác chịu thay thì đấy là kẻ hèn.

Ta với lão vốn dĩ đã là những thằng hèn vẫn đang chốn chạy khỏi cái trách nhiệm mà năm đó chúng ta đã thề là sẽ mang.

Lần này kẻ hèn ấy cũng nên chuộc lại một chút lỗi lầm.

Ài! Chẳng hiểu sao nói đi nói lại vẫn là cái câu chuyện buồn thối ruột ấy.
Ông Hoa cẩn thận rót trà vào cái chén đã cạn đáy trước mặt ông lão hiền lành, ông Hoa đang hơi chút do dự, sau một chút lặng yên liền nói:
-Lão gia này! Không tìm thấy xác của Duệ Tuân, theo những dấu tích còn xót lại ở chiến địa, có lẽ hắn đã bị hủy thi.
Ông lão hiền lành nghe xong lại lâm vào trầm tư, thở nhẹ ra một hơi, ngón tay chỏ gõ gõ lên mặt bàn theo một tiết tấu vô định từ tốn nói:
-Thằng bé ấy cuối cùng vẫn là chết.

Ta đã từng hi vọng nó tìm lại được con đường trước kia của nó, nhưng có lẽ ta đã hơi mong chờ thái quá.

Thứ tràn ngập trong tâm trí nó vẫn chỉ là báo thù, rồi nó lại bị chính chấp niệm ấy giết chết.


Ài! Vậy là chẳng còn Kiếm Thủy Môn trên cái cõi đời này nữa, rốt cuộc thì cũng chẳng còn ai muốn chấm dứt cái màn sương đen kia.
-Năm đó ngài cứu hắn ra thì hắn cũng đã chết rồi! Một tu hành giả đến đạo tâm còn không thể thủ vững thì cũng khó mà bước tới đỉnh cao.
-Quả thật bản thân ta đề cao hắn có chút hơi cao nhưng mà thiên phú kiếm đạo của hắn đúng là ngàn năm có một.

Năm đó cứu hắn cũng chỉ là muốn xem xem hắn có thể giũ bỏ tâm ma ra khỏi đầu mà toàn tâm toàn ý cầm kiếm không thôi, tiếc là sự xấu hổ với sơn môn khiến hắn còn không dám cầm kiếm, Kiếm Thủy Quyết cao thâm là thế hắn còn chẳng dám dùng.

Chẳng biết bao lâu nữa nhân tộc mới xuất hiện thêm một vị kiếm thần.
Ông Hoa thấy sự thất vọng nhàn nhạt trên khuôn mặt ông lão, đấy là hệ quả của việc hi vọng vào những thứ quá viển vông.

Ông lão hiền lành lặng im gõ gõ lên bàn, rồi ông lão có vẻ nhớ ra điều gì liền hỏi:
— QUẢNG CÁO —
-Vậy có tìm thấy tung tích Lý Xuân không?
Sau khi thấy được cái lắc đầu của ông Hoa, ông lão ấy cũng chẳng làm ra phản ứng gì giống như đã biết trước vậy.
-Nghe nói Trương tiểu tử hôm ấy bị Lý Xuân đánh một chiêu đã phải dùng Thánh phù chạy trốn.

Lý Xuân quả thật vẫn là Lý Xuân, có lẽ hắn là kẻ có hi vọng nhất trong thế hệ này đột phá đến Thánh cảnh.
Ông lão kia nghe ông Hoa nói xong thì gương mặt dần trở nên hứng thú, trầm giọng đáp:
-Trời sinh Oán Thể mà vẫn có thể sống sót thì quả thật không phải người thường.

Công pháp hắn tu lại còn là chân pháp khổ nhọc nhất nữa, chỉ tiếc là đám kia sẽ tìm mọi cách để tiêu diệt hắn.

Một khi sự nhẫn lại của bọn chúng không còn nữa, chắc chúng sẽ mang nửa cái Tiên Điện ra để giết hắn mất.
-Lý Xuân là một tên điên, năm đó hắn một mình phá tan chủ điện lại có thể bình tĩnh mà trốn ra.


Đấy không hiểu là ngu ngốc tột độ hay là uy mãnh thấy chết không sờn nữa!
Ông lão hiền lành nhẹ nhàng rời bàn bước tới bên cửa sổ, tuy cái cơ thể già cỗi nhưng dáng đi vẫn chẳng chút nặng nề, hai tay đặt lên cửa sổ, nhẹ nhàng ngắm nhìn mặt nước đong đưa, cảm khái nói:
-Linh Kiếm Tông bị hủy diệt, Tiên Điện là đầu sỏ, chỉ là thứ mà Linh Kiếm Tông cất giữ quá hấp dẫn với mọi tu hành giả.

“Hắn” năm đó bị Tiên tộc thúc ép nên mới làm mạnh tay như vậy, Lý Xuân nó trở về báo thù là chuyện hết sức thường tình.

Nhưng ta nghĩ đó đơn giản là một hồi nghi binh, Linh Kiếm Tông mấy chục năm qua vẫn đang từng ngày kiến thiết, đến hiện tại thì Tiên Điện cũng chẳng thể ngăn được nó một lần nữa hiện hữu trên cõi đời này.
Ông lão hiền lành im lặng một chút rồi lại nói tiếp:
-Chẳng ngờ Lý Xuân lại giống ta với lão, chọn cái nơi nghèo đói này để ẩn nấp, năm đó hắn bị phát hiện chắc sẽ nghĩ là do ta chỉ điểm.

À mà! Khi ta nhìn thằng nhóc dưới kia lại làm ta nhớ đến Lý Xuân hồi nhỏ, cũng là khác biệt như vậy, cũng là mạnh mẽ như vậy.

Tiếc là thằng bé đó không có linh căn, vô duyên với đại đạo, nếu không chỉ bằng cái ý chí kiên cường của nó cũng để bước dài trên con đường ấy rồi!
Căn phòng dần về với lặng yên, một người đứng, một người nhìn, một người bình tĩnh cảm khái chút nhân sinh vương vãi, một người lo lắng chặng đường phía trước chẳng biết sẽ ra sao.
— QUẢNG CÁO —
Ánh nắng dịu êm lại e ấp đại địa vừa được gột rửa, lục bình lưa thưa giữa dòng nước cuộn trào theo gió, vài cánh chim lấp ló sau những rặng mây buồn.
Vấn Thiên ngồi tựa bên mạn thuyền, lòng hắn lại đang rưng rưng.

Trước kia mỗi khi trời mưa như lúc nãy, mấy huynh đệ hắn sẽ trốn ra ngoài mà thoải mái tắm, thoải mái vùng vẫy trong niềm vui của những đứa trẻ.

Tuy sau mỗi lần như vậy là một trận mắng cùng mấy cái roi mây vào mông nhưng đó vẫn là những khoảnh khắc vui vẻ chẳng thể nào quên.
Phía xa xa tầm mắt từng đám mây trắng nhẹ nhàng ôm lấy ngọn cô phong.

Nắng chiều rọi chiếu tưởng như đó là những đoá hoa trắng tinh khôi vừa chớm nở.

Vấn Thiên cười nhẹ, hắn từng rong ruổi khắp dãy Liên Sơn, cảm nhận rõ ràng thế nào là sự đẹp đẽ và hùng vĩ của thiên nhiên.

Những đứa trẻ đứng giữa những bông hoa nở rộ, hét về thiên không tiếng lòng còn day dứt trong tim.


Chúng theo gió mà văng vẳng, theo mây mà cuộn trào, rồi cũng theo đó mà vơi đi.
Vấn Thiên nheo nheo đôi mắt, hắn ngửa cái đầu lên mà nhìn trời, thấy buồn thì cứ nhìn thiên không, bởi thiên không rộng lớn, bởi thiên không nồng nàn.

Cũng là bởi vì thiên không chẳng có giới hạn.

Nỗi buồn là những nỗi niềm vượt ra khỏi sức chịu đựng của bản thân, Vấn Thiên cũng là như vậy, hắn đang buồn.
Mặt trời kia cũng chẳng còn giữ được phong thái, nó dần khuất sau những rặng mây giờ đã đỏ rực một mảnh.

Vấn Thiên đứng dậy, ra đến đuôi thuyền, hắn chống tay nơi mạn thuyền lặng ngắm buổi hoàng hôn.
Hắn vẫn thích ngắm nhìn hoàng hôn, nhưng không phải thế này.

Đứng trong mây mà ngắm, đứng núi cao mà nhìn.

Nhưng nơi đây không có núi, mây cũng chẳng thể vờn, nơi đây chỉ có dòng nước đang vời vợi theo gió mà trôi.
Hắn nhớ khung cảnh ấy, nắng vàng nhẹ trôi trên lá, trải dài giữa thiên không, đám cỏ xước khẽ đung đưa theo khói chiều nhẹ toả, mặt trời dần hạ xuống sau muôn trùng mây.
Giữa mênh mông sóng nước, có vài chiếc lục bình đang nhẹ trôi trên đó.

Nắng vàng bỗng lôi thôi chợt tắt, mặt trời hiu hắt in bóng dưới màn nước nhẹ đưa, mây trời lưa thưa giữa khung trời thanh vắng, khói bếp văng vẳng theo gió mà đẩy đưa.

Vấn Thiên đứng yên mà lặng ngắm, nhưng hắn thấy có đôi chút xa lạ.
Hoàng hôn nơi đây khác xa chốn quen thuộc của hắn.

Hắn không thấy nhà mình, hắn không thấy những đứa trẻ mục đồng theo sơn đạo mà lùa trâu, hắn không thấy những người nông dân cặm cụi nơi ô ruộng đến tối cũng chẳng về, hắn không thấy an yên sau ngày dài mệt mỏi.
Nhưng hắn sẽ không trở về chỉ vì nỗi nhớ nhung ấy.

Hắn không còn thấy những thứ đó, chỉ là hắn cũng không muốn thấy những đứa trẻ kia phải vất vả cặm cụi những công việc vốn không phải của chúng, không muốn thấy những người nông dân kia làm tối mắt tối mũi mà chẳng đủ ăn.

Vậy nên hắn phải đi, đi để thay đổi, đi để kiếm tìm, đi để sau này ngắm nhìn hoàng hôn không còn phải đau đáu trong tim..

Bình Luận (0)
Comment