Tương Tư Thành Bệnh

Chương 14

Giọng điệu Cố Thiến như dỗ dành trẻ nhỏ.

Hiếm khi Giang Trì Ý thu liễm tính tình của mình, giống như đột nhiên nhớ ra, trong phòng còn có người.

Mắt thấy Cố Thiến đang tiến lại gần, Thẩm Nhu âm thầm hít một hơi.

Hừ, dù có chuyện gì thì cũng không cần Cố Thiến nhúng tay vào quan hệ của cô và Giang Trì Ý.

Tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài nhúng tay vào là chuyện gì.

Cho nên, trước khi Cố Thiến mở miệng nói chuyện, Thẩm Nhu trực tiếp đồng ý lời đề nghị của Giang Trì Ý.

Giọng nói của cô lạnh thấu xương, “Vậy thì cứ theo anh nói… chúng ta không cần kết hôn nữa.”

Giọng điệu khẳng định, trên mặt không chút gợn sóng.

Chỉ là sau khi cô dứt lời, cũng không dám nhìn lại Giang Trì Ý.

Chỉ sợ dáng vẻ bi thương của mình bị anh coi như chuyện cười mà đối đãi, cũng sợ quyết tâm vừa rồi bị dao động.

Thẩm Nhu cũng không nhìn thấy ánh mắt Giang Trì Ý nhìn mình trong lúc đó.

Kinh ngạc, hoảng sợ, cuối cùng đều bị tức giận thay thế.

Giang Trì Ý tức giân, anh không nghĩ tới Thẩm Nhu sẽ nói ra chuyện ‘không cần kết hôn’ này.

Tuy rằng Giang Trì Ý biết, lời nói của Thẩm Nhu chỉ là giận dỗi, nhưng cô không giống như mong muốn của anh, vì sợ mất anh mà chịu thua, điều này làm anh vô cùng mất hứng.

Cho nên Giang Trì Ý cười lạnh một tiếng, kiên cường tới cùng, “Được, nhớ kỹ lời em nói, đừng hối hận.”

Nói xong, trực tiếp cầm lấy âu phục đi ra ngoài.

Lúc đi qua người Cố Thiến thì bị cô ta kéo lấy ống tay áo, anh ngay lập tức tránh ra.

Giang Trì Ý như là cố ý, đi qua bên người Thẩm Nhu còn hung hăng đụng vào bả vai cô, lực đạo vô cùng lớn khiến cô lảo đảo lùi về sau hai bước, bả vai đau nhức.

“Giang Trì Ý…” Cố Thiến hô lên một tiếng, thấy anh không quay đầu lại, hơi nhếch khóe môi.

Ngược lại nhìn về phía Thẩm Nhu, nụ cười đã đè xuống, vẻ mặt áy náy, “Xin lỗi Thẩm Nhu… vì chuyện ở nhờ của tôi mà hai người cãi nhau.”

Thẩm Nhu vẫn luôn cắn chặt răng, đôi mắt nghẹn đến đỏ bừng.

Nghe Cố Thiến xin lỗi, cô mỉm cười nhìn cô ta một cái vô cùng ý tứ.

Cố Thiến cảm thấy ánh mắt Thẩm Nhu vô cùng đáng sợ, nụ cười giả dối trên mặt cứng đờ, bị nhìn đến mức hoảng hốt.

Thẩm Nhu cũng lười để ý tới cô ta, chỉ đi nhặt lại điện thoại.

Kiểm tra một chút, đã hỏng.

Cô thở dài, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt ngưng kết ở khóe mắt.

Lúc này, người của công ty nội thất đã đến.

Đồ đưa tới cần lắp ráp, nhân viên công ty thăm dò nhìn vào trong phòng, “Xin hỏi tiểu thư Thẩm Nhu có đây không?”

Thẩm Nhu lên tiếng xoay người tiếp đãi, “Thật ngại quá, làm các anh chạy không một chuyến rồi. Phiền các anh giúp tôi đưa giá sách này tới hẻm Tây Từ đi.”

Nơi này… đã không cần rồi.

Giọng nói Thẩm Nhu bình tĩnh, người của công ty nội thật có chút mơ màng.

Nhưng Thẩm Nhu còn nói sẽ trả thêm tiền cho bọn họ, mấy người lại nhanh chóng chuyển giá sách đi.

Tiễn mấy người bọn họ đi xong, Thẩm Nhu xoay người nhìn Cố Thiến còn trong phòng.

Cô suy nghĩ, dù sao phòng này cũng đứng tên cô và Giang Trì Ý.

Nói cách khác, cho dù không kết hôn, phòng này cũng nên mỗi người một nửa.

Cho nên —

Thẩm Nhu nói với Cố Thiến, “Cho cô hai ngày để chuyển khỏi đây.”

“Nếu không đừng trách tôi khởi tố cô đột nhập phi pháp vào nhà người khác.”

Lời nói cô dễ hiểu, Cố Thiến nhất định nghe rõ.

Chỉ là Cố Thiến không nghĩ tới Thẩm Nhu không nể mặt như vậy.

“Vậy cô đặt Giang Trì Ý ở đâu? Phòng này là anh ấy cho tôi ở tạm.” Dù sao Giang Trì Ý cũng không ở đây, Cố Thiến cảm thấy cũng không cần tiếp tục diễn trước mặt Thẩm Nhu.

Cô ta nở nụ cười cảnh cáo Thẩm Nhu, “Hơn nữa theo như tôi biết, phòng này là trong nhà Giang Trì Ý cho.”

“Thì thế nào?” Thẩm Nhu nhìn cô ta đã lộ bản tính, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, “Trên giấy tờ cũng viết tên tôi.”

“Tôi rất vui, coi như là cho chó ở thì tôi cũng rất vui.”

“Nhưng bây giờ tôi không vui nữa rồi.” Thẩm Nhu dừng một chút, lại mở miệng, giọng nói không chút kiêng dè, “Cho nên kính mời Cố tiểu thư trong vòng 2 ngày chuyển ra khỏi đây.”

“Còn có, đừng lấy Giang Trì Ý ra ép tôi, cẩn thận phản tác dụng đấy.”

Thẩm Nhu là muốn nói cho Cố Thiến biết, nếu cô tức giận thì không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Lúc gần đi, Thẩm Nhu nhớ ra cái gì đó, quay đầu, “Hai ngày sau tôi lại tới, Cố tiểu thư đừng chờ tôi tự mình động thủ.”

Dứt lời, xoay người ra khỏi cửa, cửa phòng vang lên tiếng động lớn, Cố Thiến bên trong sắc mặt trắng bệch, mãi mới khôi phục tinh thần, tức giận dùng chân đạp sofa, chỉ thiếu ném đồ vật đi.

May mà cô ta nhịn được.

Dù sao thì phòng này cũng là của Giang Trì Ý và Thẩm Nhu, coi như là cho Giang Trì Ý một ấn tượng tốt, cô cũng không thể làm tổn hại bất cứ thứ gì trong đây.



Xuống lầu, Thẩm Nhu chú ý tới chiếc Cadillac vẫn còn ở đó chưa đi.

Anh an vị ngồi ở ghế điều khiển, hạ cửa kính xe hút thuốc.

Nhìn thấy Thẩm Nhu từ trong đi ra, anh ngồi lại ngay ngắn, cố ý lộ tay ra khỏi cửa kinh xe.

Kết quả Thẩm Nhu lại đi lướt qua, một ánh mắt cũng không cho anh.

Cánh tay kẹp điếu thuốc của Giang Trì Ý khẽ run, có chút không dám tin.

Thẩm Nhu đi cũng không quay đầu, trước đến nay cũng chưa quyết tuyệt như vậy.

Thiếu chút nữa, Giang Trì Ý đã mở miệng gọi cô.

Nhưng là một người đàn ông, lòng tự trọng không cho phép anh làm như vậy.

Giang Trì Ý vẫn luôn nhìn Thẩm Nhu từ trong kính chiếu hậu, mãi cho tới khi bóng lưng của cô biến mất, cũng không quay đầu lại một cái.

Anh tức giận đấm một đấm vào tay lái, xoay người xé đi nhãn dán ‘Ghế của Thẩm Nhu’ ở ghế bên cạnh xé đi.

Anh cảm thấy Thẩm Nhu không hiểu chuyện.

Rõ ràng cô và Tư Minh Cẩm cùng nhau đi ăn ở Đồng thành anh cũng không nói gì, vì sao chỉ vì chuyện anh cho Cố Thiến ở nhà mà cô lại không chịu buông tha?

Đây gọi là cái gì? Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn?

Hừ!



Rời khỏi Minh Cẩm biệt uyển, Thẩm Nhu bắt xe tới Sơn Thủy Nhất Sắc.

Hành lý của cô vẫn còn trong nhà Tư Minh Cẩm.

Đến dưới lầu, Thẩm Nhu nghĩ tới lời nói của Giang Trì Ý.

Cô cảm thấy có lỗi với Tư Minh Cẩm, người ta nằm không cũng trúng đạn.

Vì thế, cô quay ngược trở lại siêu thị gần đó, mua cho Tư Minh Cẩm chút hoa quả và quà tặng.

Lúc cô gõ cửa, Tư Minh Cẩm đúng lúc vừa nấu đồ ăn trưa xong xuôi.

Vốn còn định gọi cho Thẩm Nhu, hỏi xem bao giờ cô quay lại lấy hành lý, mở cửa đã thấy cô xách theo túi lớn túi nhỏ.

Thẩm Nhu cười với anh, đưa đồ trên tay cho anh, “Đây là quà cảm ơn tối qua hội trưởng đã chứa chấp tôi.”

Nếu không phải là Tư Minh Cẩm, cô cũng không biết tối qua mình sẽ thế nào.

Anh nhanh chóng phục hồi tinh thần nhìn đồ vật trong tay, dở khóc dở cười, “Không cần cảm ơn.”

“Sau này có một mình thì đừng uống say nữa.”

Thẩm Nhu không thể nhận ra lo lắng quan tâm của anh, chỉ xem như lời nhắc nhở của bạn bè bình thường, liên tục gật đầu đồng ý.

Tư Minh Cẩm không nói thêm gì nữa, nghiêng người cho cô vào, “Vào đi, đồ ăn vừa làm xong.”

Thẩm Nhu mất một lúc mới hiểu ý anh, vội vàng vẫy tay, “Không cần đâu hội trưởng, tôi chỉ tới đây láy hành lý xong sẽ về.”

“Không ăn trưa?”

“Không cần, tôi về nhà ăn cơm trưa với bố mẹ bây giờ.”

Thậm chí cô còn không bước vào cửa nhà anh cũng bởi vì lời nói của Giang Trì Ý.

Tối qua cũng xem như cô và Tư Minh Cẩm trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, nếu truyền đi cũng không tốt cho danh dự của Tư Minh Cẩm.

Hại bản thân mình còn chưa nói, Thẩm Nhu cũng không muốn kéo Tư Minh Cẩm xuống nước.

Cho nên lúc này cô ngoan ngoãn chờ ngoài cửa, đợi Tư Minh Cẩm giúp mình mang hành lý ra.

Thấy ý cô đã quyết, Tư Minh Cẩm cũng không giữ lại cho dù trong lòng vô cùng lạc lõng, đến hô hấp cũng không nổi.

Trước khi Thẩm Nhu đi, Tư Minh Cẩm đưa cô hai thỏi socola.

Anh nói, ăn đồ ngọt, tâm tình sẽ tốt hơn.

Vì thế trên đường bắt xe quay về, Thẩm Nhu bóc một thỏi ngậm trong miệng.

Tuy rằng hương vị ngọt ngào của socola còn trộn lẫn một chút đắng nhưng cũng khiến tâm tình Thẩm Nhu tốt hơn một chút.

Ít nhất trong lòng cô cũng không còn bị đè nén như vậy nữa, còn có thể bình tĩnh mà suy xét tương lai của mình.
Bình Luận (0)
Comment